Bà vừa định từ chối, bé con ở trong lòng n.g.ự.c vẫn luôn xem diễn lại thầm cầu nguyện trong lòng: [Đồng ý đi đồng ý đi, ta muốn cùng tỷ tỷ xinh đẹp ôm ôm!]
Thái Hậu: ...
“Có thể!”
Chu phu nhân mừng rỡ như điên, lôi kéo Chu Hoan Tửu tạ ơn.
Tín quốc công cũng miễn cưỡng mỉm cười tạ ơn, bộ dạng giống như là cùng chung vinh dự.
Người không biết còn tưởng rằng hắn tính tình hướng nội, người biết chuyện sẽ hiểu, hắn là đang tiếc nuối vì không có cách dùng thủ đoạn để đổi người nữa.
Thái Hậu cảm thấy nên cảnh tỉnh Chu phu nhân một chút, vì thế nói với Tín quốc công: “Đứa bé ngươi nuôi ở thôn trang kia, cũng nên đón về đi.”
“Đệ tức hiền lương thục đức, một cái tư sinh nữ mà thôi, nàng ấy sẽ bao dung được.”
“Nhưng đứa trẻ kia không phải nữ nhi của ngươi, ngươi còn muốn cho nó thân phận đích tiểu thư phủ Quốc Công là không đúng rồi.”
Biểu cảm mà Tín quốc công vẫn luôn duy trì rất tốt nháy mắt tan vỡ.
…
Bối Tịnh Sơ còn không có cùng tỷ tỷ xinh đẹp ôm ôm bao lâu, hoàng đế đã tới cướp người.
“Mẫu hậu, Sơ Nhi nên trở về cùng trẫm rồi.”
Đôi tay ngắn nhỏ của Bối Tịnh Sơ níu lấy cổ tiểu mỹ nữ không chịu buông, Chu Hoan Tửu luống cuống nhìn Thái Hậu, nhìn hoàng đế, rồi lại nhìn Bối Tịnh Sơ trong n.g.ự.c mình.
Mẫu thân nói với bé, ở trong cung phải nghe lời bệ hạ và Thái Hậu, nhưng lại không có nói với bé, nếu hai người này không thống nhất ý kiến thì nên nghe ai đây.
Cho nên bé ra một quyết định, đó là nghe chính mình.
Vì thế, Chu Hoan Tửu yên lặng dùng thân mình nho nhỏ che khuất em bé, bịt tai trộm em bé*.
*Chơi chữ từ thành ngữ bịt tai trộm chuông - chỉ hành động làm điều xấu mà không có ý thức hoặc không biết hậu quả của hành động đó.
Các người không nhìn thấy em bé, không nhìn thấy em bé.
Hoàng đế:...... Đây là đứa nhóc nhà ai vậy?
Thái Hậu mỉm cười giới thiệu: “Con bé là trưởng nữ phủ Tín quốc công, tên Chu Hoan Tửu, là biểu muội của bệ hạ.”
Hoàng đế có một loại cảm giác tan vỡ.
Hắn biết Tín quốc công cùng lắm thì chỉ hơn hắn vài tuổi thôi, cũng biết nữ nhi của Tín quốc công cũng cùng lắm thì hơn nữ nhi của hắn vài tuổi là bình thường.
Nhưng một tiểu nha đầu răng còn chưa có thay là biểu muội của hắn thì...
Ừm, ở tông thất thì chuyện này rất nhiều, hắn còn có một vị thúc công* của hôm qua mới đầy trăm ngày tuổi nữa.
*ông chú (chú của cha)
Chỉ có thể nói bối phận quả thật là một cái gì đó rất mơ hồ.
Hoàng đế tiến lên kéo nữ nhi bất hiếu của mình ra, nhóc con này vẫn còn đang ôm chặt cổ tiểu cô nương người ta không chịu buông tay.
Nếu là hắn dùng sức một chút cũng có thể tách ra, nhưng mà làm bị thương bất kì ai cũng đều không tốt.
Tiếng lòng Bối Tịnh Sơ vang lên: [Ta không rời khỏi tỷ tỷ xinh đẹp, trừ phi tỷ tỷ xinh đẹp đi với ta!]
Hoàng đế đen mặt.
Còn ra thể thống gì nữa?
Nữ nhi của mình giống như một đứa ngốc cứ ôm chặt người ta.
Cuối cùng khuyên can mãi, đồng ý ngày mai lại đưa nàng đến đây, Bối Tịnh Sơ mới chịu buông móng vuốt của mình ra.
Hoàng đế không biết tại sao Thái Hậu lại để điệt nữ tiến cung, nhưng hắn tôn trọng quyết định của bà nên cũng không có để ở trong lòng.
Kết quả nhóc con dọc theo đường đi cứ rung đùi đắc ý, tiếng lòng cứ ào ào xuyên vào lỗ tai của hắn.
[Cả nhà Tín quốc công thật là đáng chết, một thiên tài hóa học như Chu Hoan Tửu lại chỉ vì bọn họ bất công mà tâm lý trở nên vặn vẹo, cuối cùng đồng quy vu tận với bọn họ.]
[Một đám phế vật chỉ biết bám váy Thái Hậu, dựa vào triều đình nuôi dưỡng, cũng xứng để thiên tài hóa học c.h.ế.t cùng bọn họ sao?]
Nghe thấy biểu muội của hắn là cái gì mà “thiên tài hóa học”, hoàng đế có chút không hiểu.
Nhưng mà nghe ý của Sơ Nhi, cái “thiên tài hóa học” này còn quan trọng hơn cả phủ Tín quốc công.
Hắn không khỏi tiếp tục nghe xem đến tột cùng là quan trọng như thế nào.
Quả nhiên nhóc con còn đang tiếp tục lầu bầu: [Hóa học! Sức hấp dẫn của hóa học là cái gì?]
[Hóa học có thể chế ra thuốc nổ, ở trên chiến trường không cần tốn nhiều sức cũng có thể quét ngang ngàn quân!]
[Có thể làm ra phân hóa học và thức ăn chăn nuôi, nâng cao sản lượng cây nông nghiệp và vật nuôi!]
[Còn có thể chế tạo dược phẩm, giúp hạ thấp chi phí chữa bệnh cho tất cả mọi người trong thiên hạ!]
Theo tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ, hoàng đế đã mường tượng ra kế hoạch xây dựng Việt Triều ngày càng hùng mạnh.
Xem ra cái gì mà thiên tài hóa học đúng là kỳ tài tuyệt thế, nội tâm hoàng đế cực kỳ kích động.
Sau đó lại nghe thấy tiếng lòng Bối Tịnh Sơ: [Hóa học ở thời đại này vẫn còn ở giai đoạn luyện đan, nàng ấy có thể tự mình nghiên cứu bào chế ra độc dược có nồng độ cao, đây là thiên phú bậc nào!]
[Tín quốc công lại vì để cho nữ nhi của gã sai vặt trở thành đại tiểu thư phủ Quốc Công mà không tiếc hủy đi nữ nhi ruột của mình.]
[Một thiên tài tuyệt thế lại bởi vì chuyện tình yêu cẩu huyết của hắn và gã sai vặt mà bị huỷ hoại.]
[Cả nhà Tín quốc công nếu không biết thức thời một chút, tự mình đi tìm c.h.ế.t đi, đừng không biết tốt xấu để biểu cô của ta phải tự mình ra tay!]