Tuy rằng nàng có thể đọc được chữ triện, ví dụ như: Tần Thủy Hoàng, thu tiền, đại loại như vậy.
Mấy câu nói phổ thông dễ hiểu thì nàng có thể đọc rất dễ dàng.
Nhưng mà gặp phải cái loại văn cổ như trên tay Phương phi thì không thể đọc hiểu được.
Giáo dục bắt buộc chín năm, đã trả lại cho thầy cô hết rồi.
Nàng dùng hai bàn tay nhỏ mũm mĩm che lại đôi mắt, không muốn đối mặt với thế giới này.
Phương phi suýt chút nữa nhịn không được mà bật cười thành tiếng, thật sự quá đáng yêu.
Nhưng mà tâm trạng tốt của nàng dần dần biến mất theo quá trình đọc nội dung của tấu chương, đôi mày nhỏ xinh đẹp càng nhíu càng chặt.
Sau khi đọc xong, nàng ném mạnh tấu chương lên trên bàn.
"Tốt, thật là tốt, các người còn có bất ngờ gì mà bổn cung còn không biết không?"
Lúc xảy ra chuyện của Trương lão đại, nàng cũng đã biết những người khác ở Trương gia chắc chắn cũng sẽ hoành hành ngang ngược giống như vậy.
Vì thế thừa dịp thời gian trở về nhà, nàng đã cho người dò hỏi hạ nhân trong nhà.
Nhưng không ngờ lại nhiều như vậy.
Quả thực là mất trí mà!
…
Vốn tưởng rằng sau khi kết thúc hành trình, từng người sẽ về phòng của mình, nhưng mọi người lại bị kêu trở lại.
Trương thất tiểu thư lời nói cung kính, nhưng cho dù là ai nghe được cũng hiểu ra nàng ta đang mất kiên nhẫn.
"Tỷ tỷ, nếu còn có việc gì thì có thể nói một lần cho xong được không? Cứ chạy qua chạy lại thế này các huynh đệ tỷ muội cũng rất mệt mỏi nha."
Dứt lời, nàng ta ngáp một cái.
Trương Thất ở trong nhà vẫn luôn là người được yêu thương nhất, chủ yếu là được Trương lão gia cưng chiều.
Cho nên Trương phu nhân cũng cưng chiều theo.
Phương phi biết bản thân mình ở trong mắt nàng ta vẫn chỉ là một người tỷ tỷ tầm thường, chỉ là vận khí tốt mới được tiến cung.
Có thể bọn họ cho rằng, bản thân mình lần này trở về cũng là vì đã bay lên đầu cành cao, nên mới đặc biệt trở về để khoe khoang.
Đúng vậy, nàng tới cũng tới rồi, đương nhiên là muốn thuận tiện khoe khoang một chút.
Nhưng quan trọng nhất là, trừng phạt bọn công tử tiểu thư quần là áo lượt này.
Nàng tìm thấy việc mà Trương Thất từng làm: "Hai năm trước, bởi vì tỳ nữ làm vỡ một cái bình hoa mà ngươi đánh c.h.ế.t người ta."
"Ngươi có nhận hay không?"
Trương Thất sửng sốt một chút, sau đó lập tức bình tĩnh lại ngay.
"Ta còn tưởng là việc gì lớn lắm, tỷ cần gì nghiêm túc như vậy. Còn không phải chỉ là một ả tiện tì thôi sao, c.h.ế.t thì cũng đã c.h.ế.t rồi."
Bối Tịnh Sơ chấn động, đây là quý tộc trong xã hội phong kiến sao?
Không mảy may để ý tới mạng người, một cái mạng còn không bằng một cái bình hoa.
Phương phi ngồi ở trên cao, hàng lông mày nhíu chặt.
"Tỳ nữ có thể trách phạt, nhưng tùy ý đánh g.i.ế.c cũng là phạm pháp."
Trên mặt Trương Thất có một chút chột dạ nhưng vẫn không sợ hãi chút nào, nói: "Vậy thì sao, tỷ có thể tìm được chứng cứ gì sao?"
"Tìm không được chứng cứ, dù có là quan phủ cũng không thể làm gì được ta."
Bối Tịnh Sơ có chút rầu rĩ: [Đúng vậy, Phương phi chỉ là thu thập thông tin từ hạ nhân trong phủ.]
[Mà quan phủ xử án, trừ bỏ nhân chứng, càng cần phải có vật chứng.]
[Chẳng lẽ thật sự không làm gì được đám nhị thế tổ này sao?]
[Thôi kệ, dù sao ta chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi.]
Phương phi khẽ mỉm cười.
Quan phủ đúng là cần chứng cứ, nhưng như vậy không có nghĩa là nàng không có cách nào trừng trị Trương Thất.
"Người đâu, thực thi gia pháp."
Trưởng tỷ giáo huấn muội muội, không cần phải làm theo quy trình.
Vừa mới nói xong, Trương lão gia đã vội vàng đứng bật dậy.
"Muội muội ngươi yếu ớt như vậy, nữ hài tử sao có thể chịu nổi gia pháp chứ?"
"Nếu ngươi còn có một chút tình cảm tỷ muội, lập tức thu hồi những lời ngươi vừa nói!"
Trương Thất vốn dĩ đang rất sợ hãi, nhưng nhìn thấy Trương lão gia che chở cho mình như vậy thì lập tức thẳng lưng, bắt đầu ngẩng đầu kiêu ngạo.
"Tỷ tỷ, tỷ lại chọc phụ thân tức giận rồi. Ta đã nói rồi, phụ thân thương ta nhất, đã bảo tỷ đừng có chọc vào ta rồi mà!"
Bối Tịnh Sơ cảm thấy mình có thể tuổi còn nhỏ đã bị tức tới bệnh rồi, thật sự không chịu nổi những người này mà:
[Còn cho rằng Phương phi vẫn là tiểu cô nương luôn sợ hãi phụ thân, một câu cũng không dám cãi lại à?]
[Người ta bây giờ là phi tử, là phi tử đó ngươi hiểu không?]
[Căn bản không cần để ý đến cái lão già kia!]
[Xem bộ dạng kiêu ngạo của ngươi kìa, chờ chốc nữa bị đánh đừng kêu gào quá thảm nha~]
Sắc mặt Phương phi không tốt, Bối Tịnh Sơ duỗi tay nhỏ ra sờ sờ nàng.
[Dì đừng khóc, không phải phụ mẫu nào cũng đều yêu con mình.]
[Nhưng dì có quyền có thế hơn nhiều so với hai người bọn họ!]
[Tuy rằng người không thể làm cho bọn họ yêu mình, nhưng có thể làm cho bọn họ cầu xin mình mà!]
Phương phi:... An ủi rất giỏi, nhưng lần sau đừng an ủi nữa.
Thật ra thì lúc nàng vừa mới sinh ra cũng đã từng được yêu thương.
Khi đó trong nhà còn ít con cái, phụ mẫu chỉ có hai đứa con là nàng và đại ca.
Phụ thân còn ở lúc nàng đầy tháng, tự tay chôn cất một vò nữ nhi hồng.
Nhưng sau này, con cái càng ngày càng nhiều, không thể hiện được tài năng còn không biết lấy lòng thì chẳng còn giá trị gì nữa.
Chờ cho bọn họ nói xong, Phương phi cũng thu lại suy nghĩ, lạnh nhạt lên tiếng:
"Năm đó bổn cung còn chưa tròn mười tuổi, phụ thân đã dùng gia pháp với ta, còn lệnh cho toàn bộ các huynh đệ tỷ muội đến quan sát khiến bổn cung mất hết mặt mũi."
"Vốn dĩ thể chất của bổn cung hoàn toàn có thể giơ roi thúc ngựa, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể đàn tỳ bà."