Nếu đã biết nguyên nhân là do lũ lụt, thừa dịp hiện tại còn chưa xuất hiện mưa dầm, có thể trước một bước gia cố đê chống lũ và xây dựng kênh rạch dẫn nước.
Triều đình mỗi năm đều có chi ngân sách để tu sửa đê điều, chỉ là đa phần đều thực hiện vào mùa hạ - trước mùa lũ, mùa đông thường không có chuẩn bị, mới trở tay không kịp.
Sau khi có thương vong, phát hiện có người c.h.ế.t thì lập tức xử lý, không để gia đình những người đó làm theo phong tục giữ xác ba ngày để tổ chức tế bái làm trì hoãn thời gian.
Chỉ là nếu làm vậy có vẻ không có tình người quá, cái mũ bạo quân của hắn sẽ càng khó mà tháo xuống được rồi.
Haiz ~ cuộc sống đúng là không dễ dàng, bạo quân thở dài.
Nếu biết được nguồn gốc và vị trí bùng phát của dịch bệnh thì tốt rồi.
Nhóc con cũng không phụ kỳ vọng của hắn, nói tiếp.
[Nơi bùng phát đầu tiên là thôn Tây Giao, sau đó nhanh chóng lây lan, lúc sau thậm chí còn lan đến tận Kinh Thành.]
[Cuối cùng ngay cả hoàng cung cũng bị ảnh hưởng, Thái Hậu cũng vì bị lây nhiễm dịch bệnh mà qua đời.]
Thái Hậu?
Hoàng đế ngây người, không cầm chắc được cái ly, bị nước trà mới thay làm bỏng một chút.
Tưởng công công lập tức quỳ xuống thỉnh tội.
Tuy rằng không biết có phải ông đã chọc giận bệ hạ hay không, nhưng không thể không nhận sai.
Hoàng đế lúc này mới lấy lại tinh thần, bảo ông đứng lên.
Tuy rằng hắn và Thái Hậu không thân thiết, nhưng rốt cuộc cũng là thân mẫu, cho dù có oán hận thế nào thì cũng không muốn nhìn bà ấy chết.
Cho nên nhất định phải khống chế được ngọn nguồn ôn dịch lần này.
Kết quả tiếng lòng của nhóc con còn không có dừng lại mà tiếp tục đ.â.m cho hắn thêm một nhát.
[Cũng chính là bởi vì chuyện này mà phụ thân xui xẻo của ta bị lật đổ.]
[Vốn dĩ mùa hạ mới là mùa giông tố, bùng phát lũ lụt gì đó cũng không có gì lạ, nhưng bây giờ lại là mùa đông.]
[Vì thế mà có người nói là do hoàng đế hành sự tàn bạo, đức không xứng vị mới khiến trời cao tức giận mà giáng xuống thiên tai.]
[Còn ép hắn tự viết chiếu nhận tội.]
Hoàng đế:...
Cực kỳ phù hợp với ấn tượng của hắn về mấy lão già nho học cổ hủ kia.
Nhưng mà hắn biết đức hạnh của bản thân mình, viết chiếu nhận tội là không có khả năng, cả đời này đều không có khả năng.
Nhóc con tiếp tục trêu chọc: [Phong kiến mê tín là không được có biết hay không hả?]
Chủ nhân của chế độ phong kiến - hoàng đế: ...
Trong cái đầu nhỏ của Bối Tịnh Sơ vẫn còn đang tuôn một tàng: [Thiên tai chính là thiên tai, cái gì mà chọc giận trời cao?]
[Các người cho rằng các người là cọng hành nào? Hoàng đế thì lại là cọng hành nào?]
[Trời cao căn bản là lười để ý đến các ngươi, lười để ý đến loài người!]
[Đối với con kiến thì con người cũng chính là trời cao thôi!]
[Có ai sẽ để ý bên trong tổ kiến ai làm vua, ai g.i.ế.c huynh đệ, quá tàn bạo, làm trái đạo đức của loài kiến hay sao?]
[Không, các người sẽ chỉ bình tĩnh đi ngang qua hoặc là hét lên rồi đi ngang qua mà thôi.]
Mặc dù lời nói của khuê nữ đều là nghĩ cho hắn, nhưng sao hoàng đế cảm thấy bản thân nghe xong trong lòng cũng có chút khó chịu?
Nhưng là những lời Bối Tịnh Sơ nói hôm nay đã làm hoàng đế sáng tỏ thông suốt.