[Ủa? Sao phản ứng thờ ơ vậy, chẳng phải bạo quân muốn có hoàng tử đến điên rồi sao? Lúc này sao còn chưa bay đến cung Lệ phi nhỉ, lạ thật, lạ thật.]
Hoàng đế nghe xong có chút ngứa răng, rất muốn đánh con nít. Nghĩ sao làm vậy, hắn khẽ búng đầu Bối Tịnh Sơ, dùng lực rất nhẹ.
Bối Tịnh Sơ không cảm giác được rằng hoàng đế muốn đánh mình, nàng còn tưởng hắn muốn chơi với mình cơ.
Nếu đã biết đứa trẻ không phải con mình, hoàng đế dĩ nhiên sẽ không thèm để ý, hắn cũng không phải cái vỏ ốc.
Về phần tại sao vẫn chưa xử tội Lệ Phi, nguyên nhân là vì hắn cần thời gian để tìm chứng cứ và điều tra xem gian phu là ai.
Hắn cũng không thể ngang nhiên đi bắt người được, chẳng lẽ lại nói chứng cứ là suy nghĩ trong lòng tiểu công chúa sao?
Hoàng đế tiếp tục ở Ngự Thư Phòng xử lý công vụ, Tưởng công công báo Quý phi cầu kiến.
[Quý phi? Quý phi này cũng là nhân vật trâu bò, nàng ta cùng với đệ đệ của bạo quân chị dâu em chồng tập đánh vần, phải gọi là ướt át kích thích cực kỳ. Lúc ta đọc ** còn rất thích cặp này. Chậc chậc chậc, hậu cung của cha ta thật là loạn mà. ]
Hoàng đế sửng sốt, mặc dù hắn nghe không hiểu ‘chị dâu em chồng tập đánh vần’ là cái gì, nhưng hắn hiểu ‘hậu cung loạn’ là thế nào, cũng đoán được đại khái ý của nàng.
Chẳng lẽ, Quý phi cũng phản bội hắn sao? Gian phu còn là đệ đệ nào đó của hắn nữa.
Là đệ đệ ruột hay là đường đệ đây.
Đường đệ thì hắn có cả đống, nhưng đệ đệ ruột thì chỉ có một.
Trong lúc nhất thời, hoàng đế lại thấy đỉnh đầu mình xanh mướt như thảo nguyên.
Bối Tịnh Sơ đang nằm trong nôi nhàm chán nhìn trời thì bỗng nhiên, nàng nghe thấy một giọng nữ dịu dàng: “Bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn phúc kim an.”
“Đứng lên đi, có chuyện gì?”
“Bệ hạ xử lý quốc sự vất vả, thần thiếp làm chút bánh phù dung mang tới.”
Hộp đồ ăn được công công nhận lấy, đặt lên bàn, nhưng hoàng đế lại không có ý động tới.
Đồ của hắn đều phải thử qua độc.
Lúc này Quý phi mới nói ra mục đích đến: “Anh phi bị phế, tiểu công chúa tuổi nhỏ mất mẹ, thần thiếp là cung phi có phân vị cao nhất trong hậu cung, là người thích hợp nhất để nuôi nấng tiểu công chúa.”
Nàng ta nghĩ kỹ rồi, hoàng thượng ngay cả đại hoàng tử do Lệ phi sinh ra cũng chẳng buồn ngó ngàng lấy một cái, trái lại tiểu công chúa này từ khi ra đời vẫn luôn được hắn mang theo bên mình.
Nếu nàng ta có thể nuôi nấng tiểu công chúa, còn lo sau này không được ân sủng sao?
Hơn nữa, muốn tìm dưỡng mẫu cho tiểu công chúa, không ai thích hợp hơn nàng ta.
Quý phi cực kỳ tự tin.
Không nghĩ tới hoàng đế lại nói: “Không cần, tiểu công chúa sẽ do trẫm tự mình nuôi dưỡng.”
Đứa nhỏ này rất đặc biệt, đặt ở bên cạnh mới có thể nghe được tiếng lòng của nàng, biết được một ít chuyện kỳ dị trong tương lai.
Ơ?
Quý phi trợn mắt há hốc mồm, trước giờ chưa thấy hoàng đế nào tự mình nuôi con cả.
Nàng ta biết tiểu công chúa được sủng ái, lại không ngờ sẽ được sủng ái đến mức này!
“Hoàng Thượng, từ trước tới nay chưa từng có tiền lệ quân vương tự mình nuôi con cả!”
“Tiền lệ luôn phải có người đầu tiên, trẫm chính là người đầu tiên đó!” Hoàng đế không chút d.a.o động, quy tắc sinh ra chính là để phá vỡ mà.
Quý phi bị làm cho nghẹn họng, thế này thì nàng ta làm sao mà kiếm được chỗ tốt chứ?
Hoàng đế dần mất kiên nhẫn: “Còn có chuyện gì không? Nếu không có việc gì thì lui ra đi.”
Hắn còn mười mấy cân* sổ con cần phê duyệt đây này!
[Ủa? Hoàng đế muốn tự mình nuôi ta à? Tốt tốt, đi theo phụ thân ăn sung mặc sướng thôi!]
Khóe miệng hoàng đế giật giật.
[Nhưng mà bây giờ mình chỉ có thể uống sữa, đến bao giờ mới được ăn ngon đây, cuộc sống thế này thật không muốn trải qua thêm một ngày nào nữa mà!]
Khóe miệng hoàng đế cong lên.
Đáng tiếc, chuyện của đại hoàng tử và Quý phi đến giờ vẫn chưa được giải quyết, nhóc con này cũng không chịu tiết lộ thêm manh mối nào cả.
Hắn cũng không thể trực tiếp hỏi, nếu nhóc con biết tiếng lòng của mình bị hắn nghe được, nói không chừng về sau sẽ khống chế lại mất.
Thế thì hắn sẽ không nghe được ý nghĩ chân thật trong lòng con bé nữa. Hắn cũng không dám cố tình dẫn dắt quá nhiều, hắn sợ nhóc con sẽ nhìn ra gì đó, cho nên hoàng đế chỉ có thể chờ.
Quý phi vừa đi, Bối Tịnh Sơ đã nghe thấy Tưởng công công bẩm báo quốc sư cầu kiến.
[Ngự Thư Phòng của phụ thân người đến người đi, thật là đông khách mà, chẳng khác gì chợ bán thức ăn cả.]
Hoàng đế cạn lời, bảo Tưởng công công ôm nàng xuống.
Chuyện tiếp theo đây không thể cho nàng nghe được.
Trước lúc Bối Tịnh Sơ được ôm đi, hắn còn không yên tâm dặn dò: “Tìm hai ma ma chơi với công chúa đi, đừng để nàng ngủ nhiều, bằng không buổi tối sẽ khóc quấy.”
Mới qua hai ngày, bạo quân đã bước đầu nắm giữ được kỹ năng nuôi con rồi.
Người tới mặc một bộ đạo bào, râu trắng tóc trắng, thoạt nhìn tiên phong đạo cốt.
“Quốc sư, chuyện của tiểu công chúa thế nào rồi.”
Hắn chỉ yêu cầu Quốc sư bói toán cho Bối Tịnh Sơ, dẫu sao chuyện như nghe được tiếng lòng thật sự quá ly kỳ.
Nhưng hắn cũng không hề đề cập tới chuyện này cho quốc sư biết.
Thuận tiện khảo nghiệm năng lực của quốc sư xem sao, xem ông ta có phải thần côn thật hay không.
Quốc sư vung phất trần, đáp: “Tiểu công chúa tâm linh thuần khiết, dễ bị người ta nhìn trộm.”
Ánh mắt Hoàng đế tối sầm lại, tính được chính xác như vậy sao?
Trước kia hắn vẫn cho rằng lão già này chỉ là mua danh chuộc tiếng, thì ra ông ta thật sự có chút tài năng.
“Thế chuyện này là tốt hay xấu?”
Những chuyện thần kỳ như thế này, hắn rất sợ ảnh hưởng tới vận mệnh quốc gia.
Có điều cho tới hiện tại, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt, hắn đã biết được không ít chuyện mà trước giờ mình chẳng hay biết gì.
Tuy rằng những chân tướng này khiến hắn đi từ cú sốc này tới cú sốc khác.
“Vậy chuyện này là tốt hay xấu?” Hoàng đế hỏi.
Quốc sư vẫn điềm nhiên như cũ, chỉ nói: “Người đến từ nơi khác, như một thanh binh khí, người khéo dùng sẽ làm bị thương người khác, kẻ không khéo sẽ làm bị thương chính mình.”
Hoàng đế hiểu rồi.
“Người đến từ nơi khác, chẳng lẽ nói, tiểu công chúa là tiên nữ hạ phàm ư?”
Quốc sư trầm mặc, ông ta rất muốn nói không phải, nhưng loại chuyện này rất khó nói rõ ràng. Nếu nói là chuyển kiếp thì còn phải giải thích thêm vô số thứ khác, Quốc sư ngại phiền.
Cho nên, Quốc sư lựa chọn im lặng.
Dù sao ông ta cũng là quốc sư, thần thần bí bí một chút mới là bình thường.
Hoàng đế thấy thái độ của quốc sư, nghĩ thầm chắc là thiên cơ không thể tiết lộ, đành cho quốc sư trở về.
Quốc sư rời khỏi Ngự Thư Phòng, trở lại Trích Tinh Lâu của mình.
Cửa vừa đóng, ông ta lập tức tháo râu bạc dán dưới cằm, lột bộ tóc giả và lớp da giả ra, để lộ một khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai.
Người đẹp như trích tiên ngả người xuống giường, thở phào một hơi.
Mỗi lần ra ngoài thật phiền phức, sinh mệnh quý ở tĩnh lặng, nằm vẫn là sung sướng nhất.
….
Bối Tịnh Sơ được Tưởng công công ôm đến hậu điện, giao cho ma ma rồi đi mất.
Khi Tưởng công công còn ở đây, hai ma ma kia cung cung kính kính, bày ra dáng vẻ tận hết chức trách của bản thân, nhưng người vừa đi, bọn họ trực tiếp bỏ Bối Tịnh Sơ lên giường rồi ngồi ở một bên tán gẫu.
Bối Tịnh Sơ bị đặt nằm trong tư thế không thoải mái, trẻ con mới sinh chưa bao lâu không có sức lực tự điều chỉnh, chỉ đành ê ê a a nhắc nhở bọn họ.
Một ma ma nhìn thoáng qua, cảm thấy không thành vấn đề, trực tiếp mặc kệ nàng.
Ma ma còn lại chê nàng ồn ào ảnh hưởng đến bọn họ nói chuyện phiếm, mắng một câu: “Con nhãi ranh này ngày nào cũng ồn ào gây chuyện, không ngoan ngoãn chút nào.”
Tiếng mắng của bà ta rất nhỏ, người bên ngoài cũng không nghe thấy.
Bối Tịnh Sơ nổi giận, giơ nắm tay nhỏ kháng nghị: “A a a a a!”
[Bà mới là nhãi ranh, cả nhà bà đều là nhãi ranh! Chờ ta có thể nói chuyện xem ta xử lý bà thế nào!]