A Triền mở mắt ra, lông mi khẽ run, giữa làn tuyết rơi lất phất bỗng có một đôi ủng da đen xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Chưa kịp lên tiếng, một thanh trường đao chưa rút khỏi vỏ đã kề vào cổ nàng, những chiếc vảy chưa được mài nhẵn hoàn toàn trên vỏ đao vừa chạm vào đã rạch một vết máu bên cổ nàng.
"Tên?" Giọng nói trên đỉnh đầu ôn hòa trầm ấm, nếu thanh đao kia không kề vào cổ, A Triền sẽ nghĩ đây là một nam nhân dịu dàng.
"A... Quý Thiền."
"Sao cô nương lại xuất hiện ở đây?"
"Nhà ta ở phường Xương Bình, ta chỉ là trên đường về nhà đi ngang qua nơi này thôi."
Ký ức của Quý Thiền sau khi đoạt xá đã trực tiếp truyền vào não A Triền, đó là một cuộc đời ngắn ngủi hoàn chỉnh của một người khác, cũng là mấu chốt để nàng có thể thay thế Quý Thiền sống tiếp.
A Triền nhanh chóng nắm bắt ký ức của đêm nay để đối phó với người trước mặt.
"Nói xem, đã xảy ra chuyện gì?"
Cảm giác bị người ta ép hỏi khi đang nằm trên đất không dễ chịu chút nào, nhưng nam nhân bên cạnh hoàn toàn không có ý định dời đao đi, nàng chỉ có thể tiếp tục giữ tư thế này, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của hắn.
"Trên đường về, ta gặp người gần đó đang bắt quỷ, lúc con quỷ đó lao về phía ta, một mũi tên bay tới đã làm ta bị thương."
Vết thương đã lành, lẽ ra nàng không nên nói những lời thừa thãi này, nhưng bộ áo trắng này quá nổi bật, trên ngực còn loang một mảng máu lớn, muốn che giấu cũng không được.
Ánh mắt Bạch Hưu Mệnh theo lời nàng dịch xuống, dừng lại ở vị trí tim nàng, rồi lại nhìn sang mũi tên bên cạnh, là đồ của quan phủ, xem kiểu dáng hình như là của Hình Bộ.
"Nói tiếp."
"Ta bò vào trong ngõ, thì nhìn thấy nó."
"Cô nương đã nói chuyện với nó?"
"Ta tưởng mình sắp chết, lại tưởng nó sẽ ăn thịt ta, nên nói một câu, ai ngờ nó đáp lại ta."
"Nói gì?"
"Nó nói nó không ăn thịt người, còn hỏi tên ta, rồi không còn tiếng động nữa."
Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khẩy, thanh đao luôn uy hiếp tính mạng nàng cuối cùng cũng được dời đi, nam nhân đang đứng khom người xuống trước mặt nàng, chiếc áo choàng lớn màu đen rủ xuống đất đã dính vào tuyết.
A Triền tranh thủ nghĩ, trông nó thật ấm áp.
Trước đây nàng chưa bao giờ cảm thấy lạnh, bộ lông của nàng không chỉ đẹp mà còn rất giữ ấm, bây giờ nàng lại lạnh đến run rẩy.
Làm người thật không dễ dàng.
"Lá gan không nhỏ, dám lừa gạt bản quan." Câu nói mang theo ý cười nhạo này vừa vang lên bên tai nàng, một bàn tay như gọng kìm đã bóp lấy cổ nàng, ép nàng ngẩng mặt lên làm A Triền không thể không đối mặt với hắn.
Đập vào mắt là một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, giống như được ông trời tỉ mỉ điêu khắc, trong số những yêu và người mà nàng quen biết, ít nhất cũng được xếp vào hàng ba người đẹp nhất.
Nàng vốn là người rất kén chọn, luôn thích người đẹp, cũng vì thế mà chịu không ít thiệt thòi. Người trước mắt này, sợ là cũng không dễ chọc.
Nam nhân có một đôi mắt dịu dàng, khi cúi xuống nhìn nàng, trong mắt dường như có ánh sáng lưu luyến lướt qua, nhưng động tác trên tay hắn lại không hề nhẹ chút nào, chỉ trong chốc lát, A Triền đã thấy mắt tối sầm, gần như không thở nổi.
Nàng liều mạng nắm lấy tay đối phương muốn giãy ra, nhưng hoàn toàn không thể lay chuyển được hắn chút nào.
Bạch Hưu Mệnh cứ thế nhìn nàng, cho đến khi lực giãy giụa của nàng yếu đi, mới nới lỏng tay một chút, lại cất tiếng: "Bản quan hỏi lại một lần nữa, nó đã nói gì với cô nương?"
"Nó cầu phong ta, nhưng thất bại rồi. Nó còn nói nó là một con hồ ly tám đuôi."
"Hồ ly tám đuôi?" Ánh mắt Bạch Hưu Mệnh lóe lên, đột nhiên lên tiếng: "Phong Dương."
"Thuộc hạ có mặt."
Người tên Phong Dương không biết từ đâu xuất hiện, quỳ một gối xuống đất, cúi đầu chờ chủ tử phân phó.
"Cho người tới nghiệm thi."
"Vâng."
Rất nhanh có hai người đi lên, vây quanh thân xác cũ của A Triền kiểm tra. Chỉ một lát sau, hai người đó kiểm tra xong, buông tay đứng sang một bên.
"Thế nào?" Bạch Hưu Mệnh hỏi.
"Bẩm đại nhân, yêu quái này quả thực là một con hồ ly tám đuôi, hơn nữa tuổi không lớn, vết thương trên người thấu xương, dường như từng bị người ta vây giết, chúng ta không tìm thấy yêu đan trong cơ thể nó."
Bạch Hưu Mệnh dường như không mấy hứng thú với việc kiểm tra của họ, chỉ hỏi một câu: "Chết hẳn chưa?"
"Chết hẳn rồi."
"Khiêng về Minh Kính Ty."
"Vâng."
"Cái này..." Hắn đứng dậy, nhận lấy chiếc khăn lụa trắng Phong Dương đưa tới, lau tay: "Cũng mang về."
Lời vừa dứt, chiếc khăn lụa rơi xuống đất.
"Vâng."
A Triền bị đưa đến Minh Kính Ty, nói chính xác hơn, nàng bị đưa vào Trấn Ngục dưới lòng đất của Minh Kính Ty.
Nàng từng nghe nói về Trấn Ngục, nghe đồn nơi đây giam giữ rất nhiều đại yêu, đây là một nơi mà khi kể chuyện cho trẻ con yêu tộc nghe có thể dọa cho chúng khóc thét.
Trong ký ức của Quý Thiền, cũng có rất nhiều người nói rằng, một khi đã vào Trấn Ngục của Minh Kính Ty, thì không mấy ai có thể sống sót ra ngoài.
Lối vào Trấn Ngục có Minh Kính Ty Vệ mặc giáp đen ngày đêm canh gác, trên hai cánh cửa huyền thiết đen kịt, hình dáng của một trong chín đứa con của rồng là Bệ Ngạn [*] thấp thoáng hiện ra.
[*] Bệ Ngạn còn có tên gọi khác là Hiến Chương, có thân mình giống với loài Hổ, nang vuốt sắc nhọn, cũng có bản mặt dữ dằn như đa số những anh em của nó. Bệ Ngạn thích tham gia vào những việc phân bua, xét xử. Bởi vậy hễ thấy kẻ xấu là muốn trừng phạt, hễ thấy người đúng mà thiệt thì sẽ cố giúp cãi lí đến cùng. Để mượn sức mạnh từ Bệ Ngạn, người ta cho khắc hình khuôn mặt Bệ Ngạn lên trước cửa công đường, thậm chí là cả bên trong nơi xét xử, bên trên cửa ngục nhà tù.