Và rồi giữa đám đông, một người đàn ông xa lạ đã thu hút sự chú ý của cô.
Hắn mặc bộ tây trang xám sậm được cắt may tinh xảo, dáng vẻ tuấn nhã, trên môi vương nụ cười khó đoán, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia sắc bén như muốn nhìn thấu nội tâm kẻ khác. Toàn thân hắn tỏa ra khí chất thần bí khiến người ta vừa bị cuốn hút vừa bất giác cảnh giác.
Ánh mắt họ chạm nhau, lặng lẽ mà kịch liệt. Hắn thong thả bước lại gần, từng bước như kéo theo áp lực vô hình khiến Lâm Hiểu Nhân bỗng thấy căng thẳng. Nụ cười kia vẫn vương trên môi hắn nhưng lại lạnh lẽo, giống như con sói tinh ranh đang tiếp cận con mồi dưới lớp vỏ lịch thiệp.
Chỉ chốc lát hắn đã dừng lại bên cạnh cô. Cúi người một chút, ga lăng mà vẫn trầm tĩnh, đôi mắt dài khẽ nheo lại, ánh nhìn phủ màn sương mờ ảo. Chiếc cằm góc cạnh khẽ hạ thấp, khóe môi nhợt nhạt nâng lên một đường cong nhẹ.
Sự yên lặng bị hắn phá vỡ. Giọng nói trầm thấp và chậm rãi như thì thầm vào tai cô một bí mật chỉ dành riêng cho hai người: “Vẻ đẹp của cô… không phải là món quà trời ban. Nó là cái giá của một cuộc giao dịch.”
Mắt của Lâm Hiểu Nhân mở to, khó tin mà nhìn chằm chằm người đàn ông kia. Những bối rối, bất an, mơ hồ trong lòng cô bấy lâu nay bỗng như được hắn nói toạc ra, thành hình thành dạng.
“Anh… là ai? Vì sao lại biết được những chuyện này…?”
Cô cố gắng cắt nghĩa lời hắn vừa nói nhưng không sao hiểu nổi cái gọi là “giao dịch” và “cái giá” mà hắn nhắc đến. Trong lòng chỉ còn dấy lên một nỗi nghi ngờ khiến cô khó lòng trấn định.
Ngực cô phập phồng, bàn tay vô thức đặt lên trái tim đang đập hỗn loạn, cảm giác như từng tế bào trong cơ thể đều bị đôi mắt của người đàn ông kia siết chặt. Hắn mỉm cười nhạt, thần sắc vẫn nhã nhặn nhưng ánh nhìn lại tựa như xuyên thấu điều gì đó vô hình.
“Chỉ còn ba ngày nữa thôi là hết hạn. Cô nên tranh thủ đi.”
“Cái gì? Hết hạn? Ý anh là sao?”
Cô vừa bật hỏi thì bóng dáng hắn đã biến mất giữa đám đông.
Một luồng lạnh lẽo từ sống lưng trào lên khiến Hiểu Nhân rùng mình. Lời nói của kẻ xa lạ ấy như lưỡi dao sắc cắm vào tim cô khiến cô bất giác nghĩ đến “Mỹ Mạo” mà mình đang sở hữu. Liệu sau tấm màn lộng lẫy này có phải đang ẩn giấu một cái giá khủng khiếp mà cô không thể lường trước?
Đúng lúc ấy, điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ dãy số xa lạ hiện ra trước mắt cô:
[Sản phẩm ‘Mỹ Mạo’ bạn đã mua sẽ hết hạn sau ba ngày. Nếu muốn gia hạn hợp đồng, cần hoàn thành nhiệm vụ được chỉ định. Nhiệm vụ thứ nhất sẽ phát trong hai phút nữa.]
Mồ hôi lạnh túa ra. Cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, run rẩy không dám rời mắt khỏi màn hình. Hai phút ngắn ngủi trôi qua trong căng thẳng đến ngạt thở. Rồi một tin nhắn mới bật sáng: [Trong vòng mười phút, phải tự mình phá rách lớp màn trinh nguyên.]ư
“Cái quái gì vậy?!” Cô choáng váng, đầu óc như nổ tung.
Ngay lúc ấy, xuyên qua đám đông, Ngôn Tuấn Duy - tổng giám đốc công ty cô đang làm việc bước thẳng về phía cô.
Anh cao ráo, tuấn tú, khí chất lạnh lùng mà cao ngạo, trên người mặc bộ tây trang xanh lam nhã nhặn càng làm nổi bật vẻ cuốn hút khác thường. Đôi mắt sâu thẳm của anh lặng lẽ khóa chặt lấy cô, ánh nhìn khó đoán.