Con rùa vốn đang rụt đầu trong mai, hé mắt nhìn xung quanh, giờ thì rụt hẳn vào trong, không dám nhúc nhích.
Nguyệt Đức ngạc nhiên, con rùa này lúc nãy còn rất gan dạ, sao giờ lại thế này? Nàng khẽ gọi vào mai rùa: "Rùa đen, rụt cổ làm gì? Phu quân ta không ăn thịt ngươi đâu."
Rùa đen kiên quyết không ra. Nguyệt Đức lấy một cái chậu gốm, đặt rùa lên trên chuồng gà để không sợ bị người khác trộm mất.
Hai người ăn tối xong, đêm đã khuya. Người dân vùng núi thường đi ngủ sớm, trong nhà tối om, sao trời đặc biệt đẹp. Nguyệt Đức lại sợ bóng tối và ban đêm, bởi vì... nàng và phu quân vẫn chưa hoàn thành việc động phòng.
Chú thích:
Tiết Mang Chủng: là một trong 24 tiết khí trong lịch Trung Quốc, thường rơi vào khoảng ngày 5 hoặc 6 tháng 6 dương lịch, đánh dấu sự chuyển giao giữa cuối xuân và đầu hè.
Thanh bần như tẩy: nghèo nhưng trong sạch, không tham lam hay vướng bận vật chất.
Nguyệt Đức cúi xuống, thấy con rùa đen vẫn bám chặt không buông, đành ôm nó về cùng.
Vừa thoáng thấy mái nhà tranh, nàng đã thấy phu quân đang trò chuyện cùng Vương thẩm hàng xóm. Thấy nàng về, chàng mừng ra mặt, mỉm cười dõi theo từng bước chân nàng đi vào.
Gió thổi bay tà áo trắng của chàng, càng tôn lên gương mặt tuấn tú, tựa như... một vị tu tiên! Đúng rồi, tu tiên! Nguyệt Đức cuối cùng cũng tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung về phu quân mình. Phải công nhận rằng, chàng quả thực vô cùng tuấn nhã.
"Nguyệt nương tử về rồi à?"
Nguyệt Đức sánh bước bên chồng, mỉm cười đáp lời: "Vương thẩm, thẩm đến nhờ phu quân viết thư cho con trai ạ?"
Thím Vương lắc đầu, cười xòa: "Không phải đâu, ta đến nhờ Cố tiên sinh chọn cho ngày lành tháng tốt. Cháu trai bên nhà ngoại ta sắp về cưới vợ ấy mà!"
Người dân trong thôn đa phần ít học. Ngoài vẽ tranh viết chữ, phu quân còn thường giúp bà con viết thư giúp mà chẳng lấy đồng nào. Ai nấy đều kính trọng gọi chàng là tiên sinh. Nguyệt Đức quay sang nhìn chồng, thầm nghĩ ngoài việc là một thư sinh hay chữ, phu quân của nàng còn biết nhiều thứ quá!
Vương thẩm trêu: "Nguyệt nương tử và Cố tiên sinh định khi nào thì sinh một ŧıểυ tử bụ bẫm đây?"
Nét mặt Nguyệt Đức cứng lại.
Cố Hi Triết lại cười đáp: "Con cái là duyên trời cho, mong rằng vợ chồng con được hưởng chút hơi vui của nhà Vương thẩm để sớm ngày toại nguyện."
Vương thẩm nghe vậy thì cười tít cả mắt. Nhà có chuyện vui nên tâm trạng bà cũng phơi phới. Thấy trời đã muộn, bà vội vàng cáo từ.
Cố Hi Triết nắm tay Nguyệt Đức vào nhà: "Hôm nay nàng đi đâu chơi thế?"
Nguyệt Đức kể lại cho chồng nghe chuyện gặp rùa đen, không ngớt lời cảm thán: "Con rùa này hẳn là có linh tính, biết đâu lại mang tài lộc đến cho chúng ta!"
Cố Hi Triết nhìn dáng vẻ của vợ, mỉm cười: "Nếu nàng thích thì cứ nuôi nó đi." Dứt lời, chàng liếc nhìn con rùa trong tay Nguyệt Đức, đôi mắt phượng sắc lẻm.
Con rùa vốn đang rụt đầu trong mai, chỉ hé mắt nhìn quanh, giờ thì thụt hẳn vào trong, không dám nhúc nhích.
Nguyệt Đức ngạc nhiên, con rùa này lúc nãy còn bạo dạn lắm, sao giờ lại nhát thế? Nàng khẽ gọi vào chiếc mai: "Rùa đen, rụt cổ làm gì? Phu quân ta không ăn thịt ngươi đâu."
Rùa đen vẫn kiên quyết không ló đầu ra. Nguyệt Đức bèn lấy một cái chậu gốm, đặt rùa lên nóc chuồng gà, như vậy sẽ không sợ bị ai trộm mất.
Hai người ăn tối xong, đêm đã về khuya. Dân miền sơn cước quen đi ngủ sớm, trong nhà tối om, chỉ có sao trời là sáng tỏ lạ thường.