Trong Học phủ Kim Lăng, do có Trận Tụ Linh trong rừng bạch quả khởi động mà không ít học sinh được xét duyệt riêng có đủ tư cách tu luyện, mấy người có nền tảng càng nắm vững phương pháp điều khiển linh năng chứ chẳng cần bàn đến chuyện cảm ứng linh khí, đã chú ý đến động tĩnh bên phía rừng bạch quả ngay từ đầu. Chẳng qua họ nào có màng tới thí sinh mà chính là Trận Tụ Linh.
Trong phòng võ thuật to lớn là thế, tiếng đánh đấm liên tục vang lên bùm bụp. Cuối cùng ống kính thu gần, có thể nhìn thấy một người con trai mặc quần áo quyền anh điên cuồng đấm đá vào “người” trước mặt. Sau ba cú đấm mạnh liên tiếp, hắn nâng một chân lên, ầm! Cú đá bằng chân khủng khiếp nện vào người “anh ta”.
Ầm!
“Anh ta” bay ra ngoài, bay xa bảy tám mét, nhưng trở mình giữa không trung. Đến khi hạ cánh xong, “anh ta” ngẩng đầu lên, một khuôn mặt bằng cơ khí không có bất kỳ biểu hiện gì thay vào đó là số liệu: “Nhắc nhở: kiểm tra đã kết thúc, sức mạnh của người kiểm tra trước mắt là G2, tăng 10% cường độ so với lần trước, xin chúc mừng.”
Dưới sự cổ vũ của mấy người bạn ở một bên, thiếu niên nhướng mày, không chỉ không ưa mà còn nói ngang ngược: “Vẫn còn kém. Nếu để cho tôi nói thì có chúng ta là đủ rồi, cớ gì trường học còn phải tuyển thêm học sinh, thanh thế to lớn như vậy rồi còn bảo cái gì mà 500 người mạnh mẽ ở Đam Châu. Cười chết mất.”
“Ha ha, không phải bày cái này ra cho xã hội nhìn à, hơn nữa cũng sợ bỏ sót nhân tài trong dân gian. Cậu chớ quên trong đám học sinh được nhận riêng có một ít đi ra từ nhà bình thường.”
“Đúng vậy, Vương Duy, cậu đừng kiêu căng quá, bằng không đụng phải tấm sắt, đừng trách mấy người tụi này không giúp cậu.”
Người thông minh nhiều, chẳng ủng hộ tư thái phô trương như vậy của Vương Duy. Người lớn trong nhà nhiều lần dặn dò trong giai đoạn đầu linh khí hồi phục, chẳng biết ai là long phượng ai là sâu, đừng gây sự với người ta.
Người như Thôi Nhuận quá phô trương.
“Biết biết, tôi không có ngu như vậy. Chẳng qua nói chuyện này một tí thôi. Nhưng thực sự cảm thấy số liệu của đám người đó chả ra sao, lợi ích Trận Tụ Linh lớn là thế… 20 viên linh hạch cấp 3 đó, đủ cho chúng ta hấp thu một thời gian, vậy mà cũng mang nó ra thi. Đây không phải là cơ hội để bọn họ hấp thu linh khí sao?”
“Sớm biết thế thà tôi tham gia thi tuyển, còn hưởng được chỗ tốt này.”
Lời này của Vương Duy không sai. Nếu như không phải vừa mới cảm ứng được cường độ linh khí của Trận Tụ Linh, bọn họ sẽ không hay Học phủ Kim Lăng có bút tích lớn như vậy, hèn gì trong lòng họ thấy bất công.
Có thể được chọn nội bộ chứng tỏ tố chất của bọn họ tốt nhất, vì sao mang ra nhiều linh khí như thế để đám người kia hấp thu?
Thép tốt nên được sử dụng trên lưỡi dao.
(P1)
Mấy người này nghị luận sôi nổi, bỗng nhiên nghe thấy một người mở miệng: “Vương Duy đúng không. Tôi là Giang Triều, tính ra là đàn anh các cậu. Tôi thấy cậu đánh boxing không tệ, thế nào, theo tôi một ván đi.”
Nói đoạn, Giang Triều mỉm cười chêm thêm một câu: “Tôi thua cho cậu năm triệu tinh tệ, nhưng cậu thua thì 1 xu cũng không cần chuyển. Tới không?”
Sau khúc có tiền hay không, điệu bộ chắc chắn mình sẽ thắng làm người ta khó chịu lắm. Chẳng đợi người khác khuyên lơn, Vương Duy lập tức đồng ý.
Hai người thay trang bị đánh nhau. Trần Tốn đứng ở cửa sổ nhìn rừng bạch quả xa xa, có thể mơ hồ nhìn thấy bộ dáng sương trắng bao phủ từ Trận Tụ Linh pháp bên kia. Anh cúi đầu nhìn bảng xếp hạng đang thay đổi do thân tín truyền đến. Khi thấy cái tên A Điêu bắt đầu bay mạnh lên, ánh mắt anh chợt lóe.
A, đi lên?
Là bởi vì thời gian thích ứng đã qua? Không, tốc độ tăng trưởng của con bé vẫn không ổn định, dữ liệu dao động rất lớn, chỉ ẩn dưới bề mặt sự thăng tiến về xếp hạng.
Trần Tốn, người đã từng thấy sẽ không quên, có thể trong nháy mắt nhớ kỹ phần lớn số liệu trên màn hình, huống chi anh còn chú ý đến biểu hiện của A Điêu. Anh nhanh chóng nhận ra lượng hấp thu linh khí của cô vẫn đang thay đổi lên xuống.
Điều này không phù hợp với đặc điểm của giai đoạn thích ứng quá mức, ngược lại...
“Nó đang thay đổi phương pháp hấp thụ linh khí.”
Bùm, phía sau truyền đến tiếng kêu to, có người bị đánh gục. Trần Tốn quay đầu nhìn, chỉ thấy Giang Triều với dáng người khôi ngô cao lớn và lòng bàn tay phát ra linh quang đang đưa một tay ấn Vương Duy xuống mặt đất giống như gà con. Trong sự ngạc nhiên của một nhóm bạn khi hỏi vì sao Giang Triều tàn nhẫn như vậy, anh ta chỉ cười tủm tỉm: “Xin lỗi, trong số 500 người cậu ta trào phúng khi trước có em gái của tôi và anh em tôi.”
“Lần sau mà không che miệng lại thì cậu có là công tử nhà họ Vương, Giang Triều tôi vẫn đánh!”
.....
Trong rừng, Chu Giang nhìn A Điêu sâu kín. Thầy ấy thấy không thoải mái cho lắm vì A Điêu đang mở mắt, con nhóc nhìn thấy được sự chú ý cũng như chỉ trỏ của họ không?
Đương nhiên cô thấy, cô đâu có mù, chẳng qua không màng tới mà thôi. Cô đang cố gắng tìm hướng đi rõ ràng của linh khí sao cho phù hợp với phương pháp hấp thụ linh khí từ thủ ấn hai người Tống Linh và Thôi Vân.
Quả nhiên thầy bói xem voi khó thật, cô từng muốn từ bỏ.
Nhưng cô cũng biết rằng nếu đi theo cách thở bình thường, cuối cùng cô chỉ có thể ổn định ở khoảng 200. Theo phương pháp cô đang thử, rất có khả năng cô giết lên tới hạng 150, dẫu gì các phương pháp hấp thu linh khí có chênh lệch tột cùng.
Muốn lội ngược dòng, để Học phủ nhìn thấy giá trị của cô, ngăn chặn sự đàn áp của đám chó nhà họ Thôi giành cho cô, cô phải gây ra động tĩnh lớn.
(P2)
Nổi tiếng, phải nổi tiếng, phải giết ra được một thứ hạng hung hãn!
150?
150 còn chưa đủ.
Cô phải sao chép hoàn hảo phương pháp hút linh khí của Thôi Vân và Tống Linh mới được.
Trước đó đã lãng phí quá nhiều thời gian mò mẫm, tên đã bắn không quay đầu lại, A Điêu chỉ có thể tiếp tục cố gắng... Một lần lại một lần dao động, song ít ra thứ hạng của cô vẫn đang tăng lên.
Một mạch đến khi cô giết tới hạng 300.
A Điêu mơ hồ cảm thấy tốc độ bắn vọt ở hạng 300 đã chậm hơn đôi chút so với lúc đầu nhưng vẫn có thể, tiếp tục!
Ngay lúc này.
A Điêu cảm nhận được linh khí dao động... Cô không thể không nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy trong số 500 người, làn sóng linh khí tụ lại một chỗ.
Người đó là ai?
“Là Bạch Hà, chỉ sợ tố chất của cậu ta đã vượt qua thời kỳ bình cảnh tiềm ẩn, bắt đầu bùng nổ. Anh xem tốc độ hấp thụ của cậu ta quá rõ ràng, hấp dẫn kéo cả linh khí xung quanh sang.”
“Người này xếp hạng thứ sáu ngày hôm qua? Có vẻ như là học sinh nghèo, lúc đầu lượng hấp thụ linh khí cũng xếp sau. Nhưng mà dữ dằn quá, vừa mới cố định vị trí thứ 100 mà bây giờ đã tới 96 rồi! Phải biết rằng giết về hướng 100 người đầu khó cỡ nào.”
“Nhóm nhà nghèo sắp bắt đầu bộc phát, nhìn kìa, Bạch Hà không phải là trường hợp đặc biệt!”
Bạch Hà cũng là một trong những hồ sơ thầy ấy mang lên. Ánh mắt Chu Giang dời khỏi A Điêu, bắt đầu chú ý Bạch Hà hệt như anh trai lăng nhăng.
Trước đó khi anh em nhà họ Điền bùng nổ xong, về sau họ đã yếu dần, bây giờ Điền Trung Dã cố định ở hạng 68 còn Điền Trung Hương cố định ở hạng 78.
100 đầu tiên thực sự khó quá.
Trước mắt ba người này là những người giỏi nhất đến từ xóm nhà nghèo, cũng là người có tố chất tốt nhất, tương lai không giới hạn. Nhưng nếu muốn bàn về đột kích ngược nhóm quyền quý thế gia, chỉ sợ…
Thật sự, do Bạch Hà mở ra dấu hiệu linh khí dẫn động, kéo linh khí đang trôi bồng bềnh, tạo thành một con rắn nhỏ từ sương mù tuyết trắng và vặn vẹo quấn quanh cậu ta. Cái này làm cho những người xung quanh trực tiếp nhận ra dao động, và xui sao cậu ra ở gần chỗ bọn người Trình Chương.
Bởi vì linh khí bị kéo đi, điều này k1ch thích tình thế hấp thụ linh khí của đám người Trình Chương.
“Tố chất cần chèn ép mới bộc phát, thiên tài cần thiên tài khác phụ trợ và k1ch thích.” Chu Giang giàu kinh nghiệm, thầy ấy biết thời kỳ bùng nổ tốc độ cao chân chính sắp tới.
Quả nhiên Trình Chương bộc phát, linh khí được Bạch Hà hít vào phạm vi lớn bị xé rách thành hai phần trong tích tắc.
Khi bọn họ đang chém giết, nhóm Hứa Lạc cũng không cam lòng yếu thế.
Từng con rắn nhỏ xuất hiện.
K1ch thích quá lớn, cứ như nuôi sâu độc* thời xưa, chỉ có thiên tài mạnh mẽ hơn mới sống sót.
*Sâu độc: còn có cách gọi là cổ. Nhiều truyện gọi là nuôi cổ.
Đợt phun trào của họ đã làm A Điêu bên này gặp gieo neo. Vì Tống Linh cũng bùng nổ và cô ấp lập tức cướp đi linh khí bên cạnh A Điêu.
(P3)
Tốc độ tăng trưởng của A Điêu ngay lập tức chậm lại, vừa mới đột phá lên hạng 300, tới được hạng 299, đã bị người phía sau vượt qua và một lần nữa quay về 300.
“Xong luôn, thời gian bùng nổ của Trần A Điêu này không đủ lực, đã qua rồi, nhưng người khác thì bùng nổ.”
“Đùng nói em ấy sẽ rơi lại về mức hơn 400.”
“Vô vọng, quên đi, đừng nhìn nó nữa, các anh chị nhìn xem, Tống Linh đã vượt qua Thôi Vân!”
Trong khoảnh khắc Tống Linh vượt qua Thôi Vân, cô ấy đạt đến hạng 1 còn Thôi Vân rơi xuống vị trí thứ hai, tuy nhiên phía sau Bạch Hà đang điên cuồng tấn công top 50.
Mà đám người Nhiêu Cầm Nhã cũng đang tiến vào thời kỳ bùng nổ.
Song, chẳng phải tất cả mọi người đều bộc phát. Sau khi con rắn nhỏ từ linh khí xuất hiện, kẻ mạnh càng mạnh, kẻ yếu càng yếu.
Đội hình chân chính xuất hiện.
Top 10, Top 50, Top 100.
Dưới một trăm, phần còn lại là bình thường.
Đây là sân khấu của thiên tài.
“Cục diện đã bắt đầu rõ ràng, tố chất nên bùng nổ đều bùng nổ, đáng tiếc, Tam tiểu thư chúng ta...” Người hầu già ra vẻ tiếc nuối, ra vành ra vẻ bảo thế. Lão Vương đen mặt, đang khó chịu muốn xoay người rời đi.
Linh đinh linh đinh.
Có gió thổi tới.
Cơn gió này đến đột ngột quá đỗi, theo thiên văn bây giờ hẳn có gió nam cho nên gió sẽ thổi từ bên ngoài trường vào trong trường. Nhưng đột nhiên gió trong khuôn viên trường thổi thốc ra cổng trường, thổi lay chuông gió lục giác treo dưới hai hàng gạch đỏ ngói đen cổ kính.
Tổng cộng có 99 cái, toàn bộ lay động.
Tiếng chuông trong trẻo, cùng lúc đó trong khuôn viên trường bay ra rất nhiều lá bạch quả.
Lá vàng đỏ trên bầu trời rơi xuống đầy nhã nhặn như kính trọng những tháng năm đổi thay; chúng rơi đầy duyên dáng, rơi xuống gặp bùn đất với sự vô tư ngập tràn để rồi chia sớt cuộc đời hào nhoáng này. Thế nhưng hôm nay có gió đến.
Gió thổi chúng, mang chúng đến nơi chưa biết.
Giống như màn hình sống lại, như thể tên của tất cả mọi người đang di chuyển.
Bởi vì... một con mãng xà xuất hiện trong Trận Tụ Linh trong trường.
.....
Hai phút trước, khi A Điêu rơi xuống hạn 305 trên bảng xếp hạng, cô tê dại, ánh mắt nhìn Tống Linh đã hiện nỗi ai oán.
Tôi chỉ muốn lăn lộn sao cho không tới mức đứng ở hạng tiểu thiếp, sao lại khó nhằn thế này!
Bây giờ nhìn vào dáng vẻ dữ dội của đám thiên tài ấy, đừng nói là nổi tiếng, ngay cả Học phủ Kim Lăng chắc gì đã cho cô vào.
Không được, làm thôi! Lần này phải thành công!
Tống Linh nhận ra ánh mắt mãnh liệt như vậy đành mở mắt ra, đoạn, thấy ngay đôi mắt than trách của A Điêu cùng với bóng hai tay cô tung bay. Cô ấy thấy người này nhanh chóng đánh một thủ ấn vô cùng na ná mình.
Tống Linh: “?”
Sở dĩ nói na ná là vì một nửa là thủ ấn của cô còn nửa kia thủ ấn thuộc về Thôi Vân.
Cuối cùng lúc kết ấn, ùng!
(P4)
Biểu cảm của Tống Linh thay đổi, miệng khẽ nhúc nhích, thiếu chút nữa muốn ngăn cản người ta, bởi lẽ cô ấy cảm thấy người này có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng...
Linh khí đi lang thang trong cơ thể A Điêu, nó nhấp nhô trong mạch máu, gần như sẽ rối loạn ngay trong một tích tắc.
Vãi cứt, không đúng, sẽ tẩu hỏa nhập ma?
Nhưng A Điêu trong sự hỗn loạn cực hạn đó đã cấp tốc lợi dung chức năng quan sát trong người của bồn cầu, cưỡng ép lập lại trật tự.
Kế đó… một con mãng xà xuất hiện.
Đầu nuốt sương do linh khí tạo thành, đuôi đập rắn nhỏ, dũng mãnh một phương.
Sự ra đời và chiếm đóng của nó đã đột nhiên phá vỡ quỹ đạo hấp thụ linh khí của tất cả các thí sinh.
Đám người Chu Giang vừa mới không chú ý tới A Điêu, chợt nhận con mãng xà xuất hiện đã ngỡ ngàng tột cùng. Họ quay đầu nhìn xem và trông thấy vị trí của mãng xà, phản ứng đầu tiên là do Thôi Vân hoặc Tống Linh tạo ra.
Một khi quỹ đạo ổn định bị ảnh hưởng, linh khí là một nguồn năng lượng sẽ tạo ra những thay đổi không thể đo lường được, chẳng hạn như...
Cơn bão nhỏ chứa linh khí!
Đám người Chu Giang bên ngoài trận còn chưa thấy rõ tình huống là cơn bão nhỏ đã xuất hiện, các thí sinh bên trong bị thổi bay đến mức quay mòng mòng, mắt mở ra hết.
** má, có chuyện gì xảy ra?
Các giáo viên: “Tốc độ tiêu thụ linh hạch tăng nhanh!”
“Nhanh, mau đi điều phối mấy linh hạch khác, bằng không linh khí từ Trận Tụ Linh thiết lập không đủ sẽ nổ tung!”
“Mau đi đi!”
Chu Giang tức giận quát, các thí sinh trong trận pháp cũng dấm dẳng đủ loại mẹ nó. Linh khí đâu, linh khí, nhiều quá vậy! Nhưng ** má mắc cái gì quên chạy sang chỗ tao! Toàn bị đám gia súc kia cuốn đi rồi!
Gia súc nào?
Là Tống Linh xử lý Thôi Vân, hay là Trình Chương đánh rơi Hứa Lạc? Là Bạch Hà đột nhiên nổi lên, hay là máy bay chi3n đấu nhà nghèo anh em nhà họ Điền bật hack? Hay kẻ nào đó âm thầm giết đến hạng 18?
Thời điểm Nhiêu Tuyết Nhã nhận thấy linh khí bên cạnh mình vơi đi đã cảm giác không đúng, về sau cô ấy bị ép mở mắt ra, phát hiện tình huống linh khí, tới lúc này cả người không được khỏe.
Con mãng xà ở đâu ra? Gia súc nào làm ra?
Vương Thân bên cạnh cũng mở mắt, sắc mặt ủ dột. Nếu ai nấy toàn là rắn nhỏ, vậy còn miễn cưỡng phân mạnh yếu. Nhưng giữa mãng xà và con rắn nhỏ có chênh lệch quá lớn, chẳng lẽ trong đám người bọn họ nhất định sẽ sinh ra một thiên tài có tố chất vượt xa bọn họ sao?
Ai muốn nhịn chuyện này chứ?
Nhìn thấy bảng xếp hạng, Hứa Lạc rối rắm, ** má mình đứng hạng 5 rồi? Mình phải có hạng nhất chứ, mình là chiến thần lớp 10 lớp 11 ở Kim Lăng cơ mà! Sao đám ngoại lai này làm được!
(P5)
Nhìn bảng xếp hạng, Thôi Vân nổi đóa! Là Tống Linh? Con nhỏ chết bầm này xuất hiện từ đâu, sao lại mạnh mẽ như vậy! Còn có Trình Chương, nhà họ Trình tính là cái quái gì? Chưa kể đám con cháu nhà nghèo đê hèn này nữa, vậy mà cũng cướp đoạt được nhiều linh khí như thế.
Xem thứ hạng...
Đột nhiên, Thôi Vân thay đổi biểu cảm, thấy có khi mình phán đoán sai cũng nên.
Bởi vì gã thấy một cái tên đang xuyên thủng rất nhiều người với tốc độ khủng khiếp.
Một cái chớp mắt đã nhảy được ba bốn hạng?
Mà gã lại nhận ra cái tên này.
.....
Người ở cổng trường nghe thấy tiếng chuông xong vẫn chưa nhận ra biến cố bên trong, chỉ cảm thấy thứ hạng trên màn hình hệt nước sôi đổ vào dầu nóng, xì xì xì sôi trào.
Thật khó để biết ai đang ở trong nước, nhưng ngay khi nó ổn định, họ đã thấy ngay mấy cái tên đang bay nhanh xuyên thủng người phía trước.
Người làm nội dung và paparazzi kỳ cựu đều phân tích tình huống này như điên.
Người làm nội dung: “Nếu tôi đoán không lầm, chắc chắn bên trong có một người với thiên phú cực mạnh đàn áp tất cả mọi người. Người này hấp thụ một lượng lớn linh khí khiến những người khác bị ảnh hưởng, tốc độ hấp thụ của tất cả mọi người có biến động lớn, điều này dẫn đến sự thay đổi thứ hạng.”
Paparazzi kỳ cựu: “Về phần đại khái là ai, mấy vị cứ nhìn tên màn hình lớn và thấy được người chạy nước rút ghê gớm nhất. Anh em nhà họ Điền tiến bộ nhanh quá. Tôi hiểu rồi, lần này tố chất mới chân chính bùng nổ, khi trước thật ra thuộc về thời kỳ thích ứng, thời gian thích ứng của bọn họ dài hơn người khác, trông như thời gian thích ứng của con cháu nhà nghèo toàn dài hơn người khác.”
Người làm nội dung: “Vậy rốt cuộc là ai? Là Bạch Hà hay Tống Linh? Là Trình Chương, hay là Triệu Lăng Vân đột nhiên từ hạng hơn 100 lọt vào top 100 và còn đang tiến bộ nhanh chóng? Là Hứa Lạc không cam lòng tụt lại phía sau, là lão nhị Thôi Vân bị vượt mặt hay là… Trần A Điêu?”
Bỗng nhiên hắn thốt ra một cái tên, paparazzi kỳ cựu dùng giọng thật to để dẫn dắt cùng lúc với hắn ngỡ ngàng, ai?
Họ nhìn lên màn hình.
.....
Là XX, hay là XXX, loại câu hỏi lựa chọn này nhanh chóng không được nhắc tới nữa bởi lẽ cổng trường ngậm tăm trong cuộc tàn sát không hồi kết của một người.
Từ 300 lên 290, từ 290 lên 285, từ 285 lên 278, từ...
Cô xuyên thẳng top 300-200 trên bảng xếp hạng với tốc độ kinh hoàng.
Khi A Điêu xông vào hạng 200, lão Vương, người không có tầm nhìn rộng, vui rạo rực: Đùi tôi ôm vào được Học phủ Kim Lăng rồi, cô ấy sắp bay lên, tôi cũng sẽ bay lên!
Khi A Điêu lao vào hạng 150, lão Vương bắt đầu công khai chế giễu người hầu già có địa vị cao hơn chú ta.
Khi A Điêu ngang nhiên giết vào hạng 100 sau 10 phút, người hầu già tê liệt, đưa mặt nghiêm như đưa tang báo tin với lão quản gia Lăng Thành.
Khi A Điêu vào top 50... Những người bị cô giết gom lại gần đủ 250, cha mẹ của họ không còn gì để nói ngoài chuyện hỏi Trần A Điêu là con cái nhà ai nơi nơi, đứa trẻ này có cắn thuốc trong lúc thi không?
(P6)
Giờ thứ ba đã qua nửa, còn nửa giờ nữa.
Tại thời điểm này, 99% trong số 500 thí sinh đã bị tê liệt trong Trận Tụ Linh.
Lúc đầu A Điêu còn cảm thấy những người này nhắm mắt lại tốt hơn, tránh cho việc mang thù với cô. Kết quả bởi vì biến cố mà ai nấy mở mắt ra, chẳng phải họ cũng thấy được thay đổi trên bảng xếp hạng đó sao?
Nói như vậy… Mẹ nó tốt dữ dằn!
Từ Thôi Vân +999!
Từ Trình Chương +888!
Từ Tống Linh +99!
Từ Thôi Vân +999!
Từ Bạch Hà +777!
Từ...
Từ Thôi Vân +999!
Hơn một nửa trong số 500 người đã cống hiến năng lực niệm cho A Điêu, để năng lực niệm của cô tăng vọt tới 100 ngàn!
Nhưng điều khiến A Điêu để ý chính là Thôi Vân nhiều lần gửi cho cô năng lực niệm, tần suất rất cao, cường độ lại lớn, có thể sánh với các quảng cáo cảm giá ưu đãi tràn ngập trước sự kiện Taobao 11/11 nào đó.
A Điêu: Có khi nào gã hận mình không?
Vì sao ta?
Ồ, có lẽ bởi vì gã không hút được linh khí cho nên sắp tức tới chết rồi.
A Điêu: O(∩
∩)O
Tốc độ hấp thu của Thôi Vân và Tống Linh sát bên A Điêu đều chậm lại.
“Mấy anh chị nhìn xem, Thôi Vân thứ ba, Trình Chương vượt qua cậu ta!”
“Trời ơi, Trình Chương cũng vượt qua Tống Linh!”
“Trình Chương có hạng nhất! Ngon cho họ Trình, quá dữ dội!”
Dữ dội cứt ấy, đó là do bên cạnh cậu ta không có mãng xà chiếm cứ!
Thôi Vân không có tâm tính bình tĩnh như Tống Linh, cảm xúc dao động trông hơi lớn (thật ra vô cùng lớn!).
Gã biết người khởi xướng tất cả điều này là A Điêu, và cô vẫn đang điên cuồng chạy nước rút lấy thứ hạng.
Mắt thấy thứ hạng của mình không ngừng tụt lại phía sau, hận ý mãnh liệt và không cam tâm khiến gã nổi lên ý chí chiến đấu siêu cường.
Thôi Vân bình tĩnh, bắt đầu cố gắng hấp thụ. Quả nhiên gã vẫn là người ưu tú cho nên linh khí bị gã hấp thụ bèn bay qua một ít… Chợt khi thời gian đếm ngược vẫn còn 20 phút, một con mãng xà thứ hai đột nhiên nổi lên bên cạnh.
Con mãng xà của Tống Linh.
Thôi Vân: “???”
Tố chất đủ mạnh, ý chí đủ kiên định, sẽ kích hoạt tiềm năng nhất định; nó cũng tương đương với một loại tẩy tuỷ tư chất khác, được khai quật từ sớm.
Đây là con tụ linh mãng xà, nhưng bây giờ chúng còn trẻ nên chỉ có thể được coi là một con mãng xà nhỏ.
Đôi mãng xà chiếm cứ, hút vào linh khí, làm tâm lý mọi người xung quanh sụp đổ hết. Còn Thôi Vân, người bị kẹp giữa hai người, không có tâm tính cứng cỏi nên ngay cả một sợi linh khí cũng chả hút tới nổi.
Thôi Vân không hút được linh khí nhưng những người khác thì đang tiến bộ.
Thế là… chỉ 3 giây thôi, xoát!
Tống Linh vượt thẳng qua Trình Chương, một lần nữa trở thành đệ nhất. Còn Trình Chương trong lúc cũng cố vị trí thứ hai... cậu ta phát hiện có hai người xông lên.
Bạch Hà và Triệu Lăng Vân.
Cuối cùng họ đã lọt vào mười vị trí đầu.
(P7)
Thôi Vân, người ban đầu được công nhận là số một, đang rơi vào tình trạng tuyệt vọng khi rơi khỏi top 10.
Tuy nhiên... A Điêu đã hung tàn giết đến hạng 20.
Không ai có thể ngăn cản mũi nhọn của cô.
Bạch Hà và Triệu Lăng Vân không dằn lòng nổi bèn nhìn về phía A Điêu.
50 đó! Chúng ta mất ít nhất 20 phút để leo tới 50 từ 100, còn cậu ta chỉ cần 10 phút?
Còn đâu niềm vui giết vào top 10. Ngay lúc chúng ta giết người khác, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cậu ta giết rồi xuyên qua?
Trán Triệu Lăng Vân và Bạch Hà túa cả mồ hôi.
Hai con mãng xà quá mạnh.
Trình Chương còn tưởng rằng mình có thể vượt qua Tống Linh Thôi Vân trở thành người đứng đầu, mang vinh quang cho gia tộc. Nào có ngờ được Tống Linh kích phát tiềm lực, tụ linh mãng xà cường đại như vậy sao?
Trình Chương thấy chênh lệch về linh khí của mình và Tống Linh càng lúc càng lớn, lại nhìn thấy Thôi Vân từ thứ ba điên cuồng rơi xuống thứ bảy dưới sự ép buộc của hai con mãng xà, cậu ta đành cắn răng.
Quá mạnh!
Áp lực của Trình Chương nhất định không lớn bằng Thôi Vân và Hứa Lạc, bởi vì Thôi Vân thì bị hai con mãng xà vây quanh trong đó, còn Hứa Lạc cách bọn họ vô cùng gần.
Vị trí ngon lành gì đây?
Hứa Lạc: “...”
Tại sao tôi muốn tham dự kỳ thi này?
Thôi Vân bỗng nhiên đứng lên, ồ! Gã muốn tấn công A Điêu và Tống Linh?
Bọn người Chu Giang bên ngoài trận đưa ánh mắt sắc bén. May mắn Thôi Vân vẫn tỉnh táo, gã đi tới chỗ khác, nhanh chóng ngồi xuống, tiếp tục hấp thu linh khí.
Bị gã chọn trúng, một nhóm thí sinh ở đây sụp đổ. Vãi cứt thằng chó Thôi Vân, không chơi lại Trần A Điêu và Tống Linh bèn tới gây gây họa cho tụi tao!
Nhưng linh khí của Thôi Vân nhanh chóng bắt đầu tăng lên, và cũng giết lên phía trước.
3:52 phút.
15: Trần A Điêu.
Cô đang ở vị trí thứ 15!
Lúc này, Triệu Lăng Vân và Bạch Hà vẫn đang ở vị trí thứ chín và thứ tám.
3:55 phút.
12: Trần A Điêu.
Tốc độ của cô quá nhanh, 10 người đầu tiên cảm thấy lỗ đít xiết chặt, như thể bất cứ lúc nào cũng bị người này thông.
Dưới áp lực cao cực đoan như vậy...
Bốn con! Ù ù!
Hai con mãng xà mới xuất hiện.
Thêm hai đầu nữa?
Từ Trình Chương và Bạch Hà.
Các giáo viên: “???”
Bây giờ thiên tài rẻ bèo vậy?
Ánh mắt Chu Giang lóe lên: Bởi vì áp lực, A Điêu tập kích ngược lại đã gây áp lực khó chịu thấu cho những người được công nhận là thiên tài này, dưới áp lực mới có đột phá.
Dựa vào tụ linh mãng xà của mình, Trình Chương bắt đầu điên cuồng truy kích Tống Linh, mà Bạch Hà bắt đầu từ vị trí thứ tám giết lên.
3:59 phút.
09: Trần A Điêu.
Tinh, đồng hồ thời gian vang lên, tất cả những con ong mập rung đuôi béo phị, phát ra tiếng nhắc nhở.
“Tụ linh kết thúc, tụ linh kết thúc. tất cả mọi người, đứng lên, đứng lên.”
“Không đứng lên, đánh chết hết!”
(P8)
.....
Má! Hù chết người ta.
Mọi người không thể không chấm dứt việc hấp thu, thật ra cũng chẳng còn linh khí để hấp thu vì Trận Tụ Linh kết thúc sẽ như trận bàn kết thúc và nghịch chuyển, linh khí bị hút ngược vào lại… A Điêu cúi đầu quan sát Trận Tụ Linh này như có điều suy nghĩ, nhưng cô nhanh chóng ngẩng đầu lên và nhìn về phía đám người.
Rất nhiều người đang nhìn cô, đặc biệt là Thôi Vân, đôi mắt cứ như bị nhiễm độc.
A Điêu nheo mắt lại, đột nhiên mỉm cười với gã, nụ cười xen lẫn vẻ ngại ngùng.
Từ Thôi Vân +666!
Được rồi, cứ như cái rây, moi ra dễ như vậy?
Bảng xếp hạng đã được cố định vào lúc này.
Top 10 theo thứ tự là: Tống Linh, Trình Chương, Bạch Hà, Điền Trung Dã, Điền Trung Hương, Thôi Vân, Hứa Lạc, Triệu Lăng Vân, Trần A Điêu, Lận Vân Mặc.
Những người như Đường Trung Tiêu và Vương Thân vốn nằm trong top 10, giờ đây đã rơi xuống hạng mười mấy. Nhưng nhìn chung do đợt xếp hạng mạnh yếu của ngày thi hôm qua nên hôm nay họ đại khái vẫn duy trì ở mức tiêu chuẩn, về cơ bản toàn là người trong top 10 khi trước.
Một số người đột nhiên nghĩ rằng phương pháp kiểm tra này vẫn còn rất khoa học, suy cho cùng chỉ có một ngoại lệ.
Trường hợp ngoại lệ duy nhất là Trần A Điêu.
Tất cả những người xếp hạng trước cô đều biết rõ rành, kể cả Tống Linh.
Cô ấy nghĩ: Nếu Trần A Điêu ngay từ đầu đã nắm vững các phương pháp hô hấp tương đương hoặc thậm chí không khác nhau nhiều so với bọn cô, cậu ấy sẽ là người có hạng nhất ngay từ đầu, dẫn đầu tất cả mọi người từ đầu đến cuối.
Tống Linh rũ mắt, nghĩ đến mấy người lớn nhà họ Tống kiểm tra được tố chất của cô từ sớm bèn mừng rỡ như điên, thậm chí có người khẳng định cô sẽ trở thành ánh sáng lộng lẫy nhất trong đợt tuyển chọn của Học phủ Kim Lăng lần này, không thua mấy tên quái thai được tuyển chọn nội bộ.
Nhưng bây giờ có vẻ như... Thế giới rộng lớn, và có rất nhiều thiên tài.
Ví dụ như Trần A Điêu.
Tống Linh thậm chí còn nghĩ: Vì sao cậu ấy lại nắm giữ phương pháp hút linh khí tương tự như mình và Thôi Vân? Lúc đầu không sử dụng nói rõ không có, về sau lại dùng, thế thì… Nếu vậy, cậu ấy còn đáng sợ hơn mình nghĩ.
Lúc này, đột nhiên Trần A Điêu nhận được lời nhắc nhở từ bồn cầu.
Từ Tống Linh +2500!
Con mẹ nó, hiện tại nhận được một cái năng lực niệm có mức cao nhất chỉ đứng sau Thôi Dung.
Đúng là không coi thường đối tượng có thể tiến công với cấp trung được.
Trần A Điêu đăm chiêu: “Bồn Cầu Nhỏ này, hình như tôi đã tìm ra cách tốt nhất để tiến công cậu ấy.”
Bồn Cầu: “?”
Trần A Điêu: “Treo cậu ấy lên, đánh, đánh cho đến chết, cậu ấy sẽ đưa tôi thật nhiều thật nhiều năng lực niệm.”
Khi A Điêu nói những lời này, cô vẫn nhìn Tống Linh cách đó không xa. Người này nhận ra ánh mắt của cô bèn nhìn về phía cô, chần chờ một chút, ngón tay cô ấy quấn lấy một sợi tóc nhỏ rơi ra bên tai, hơi gật đầu đáp lại cô.
Dù Tống Linh thuộc dòng thứ của nhà họ Tống nhưng cha mẹ rất xuất sắc, là nhân tài trong lĩnh vực học thuật liên quan. Họ dạy bảo cô ấy hết mình, gia đình có tiếng là dân học thức cao, cho nên cô ấy gưỡng mộ từ tận đáy lòng những người có thể vươn lên từ nghịch cảnh, đồng thời kính sợ quy luật người mạnh.
Nếu như trước đây A Điêu dựa vào tính cách khác thường làm cho cô ấy cảm thấy đặc biệt, thì nay… Tống Linh cảm thấy người ta đáng để mình tôn trọng, nhất là khi người ta nhiều lần bày tỏ thiện chí với mình.
Lạnh lùng mà nhẹ nhàng có tri thức, nhã nhặn mà khiêm tốn xinh đẹp.
A Điêu: “Chưa kể cậu ấy còn không tức giận, trông dáng vẻ thích tôi lắm nữa! Chắc chắn cậu ấy là tên bi3n thái!.”
Bồn Cầu: “...”
Không biết tại sao chả nói tiếp nổi.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Phần sau thi tuyển còn có một bài kiểm tra thiên phú, đó mới là trọng điểm. Ôi, nhưng hiện tại Tiểu A Điêu chúng ta đã có tương lai, trước treo mấy thiên tài này lên đánh một ít. Buổi sáng đã thi xong, buổi chiều tiếp tục… treo lên đánh? […]