Không ai biết chính xác nguyên lý tồn tại của Địa Quật. Nó là chiều không gian khác bị phóng xuất ra ngoài, hay nó vốn đã tồn tại dưới lòng đất từ trước rồi?
Dù sao thì người thường cũng chẳng biết gì về những điều cơ mật này, khái niệm trước đây của A Điêu về nó cũng chỉ là Linh Môn Địa Quật dưới gốc đa lớn, nhưng hiện tại cái Địa Quật này chắc chỉ là một cái hang bình thường, bên dưới cũng chẳng có linh khí lắm, con rết khổng lồ cùng những đứa con của nó đều bò ra ngoài, cho nên cô chỉ cần trốn ở bên trong, hẳn là sẽ an… toàn?
A Điêu mơ hồ nhìn thấy được góc ngoặt ở phía trước, đột nhiên cảm giác được một mảnh trơn trượt dưới chân, xoạt!
Trong nháy mắt khi thân thể cô thiếu chút nữa trượt chân đâm vào vách đá, cô mau tay nhanh mắt, dùng ngón tay bấu chặt vào những chỗ lồi lõm trên vách.
Sau khi ổn định thân thể lại, lòng còn mang chút sợ hãi, A Điêu cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình, đây là?
Dưới chân cô có rất nhiều dịch nhầy, bởi vì phía dưới địa đạo quá tối tăm, mà trên người cô lại chẳng có thiết bị chiếu sáng nào nên cô không nhìn rõ, thiếu chút nữa là bị trượt chân ngã xuống.
Tuy nhiên, đống chất nhầy này là cái quỷ gì đây, nó mang theo một mùi hôi thối, tanh tưởi, nhưng rất nhanh liền bị mùi rượu lấn áp.
Chẳng lẽ là? Đáp án loé lên trong đầu A Điêu, cô cẩn thận nhìn về nơi dịch nhầy đang chồng chất thành đống ở trong một góc tối, liền thấy một bên lối rẽ chẳng có đường đi nào. Nơi đây rõ ràng là được hình thành từ một trận lở đất, phía dưới đen kịt, cũng chẳng biết đang cất giấu cái gì, nhưng mùi vị có hơi nồng.
Đây hoàn toàn không phải là nơi tốt lành gì, chẳng lẽ đây là hang ổ của con rết khổng lồ?
A Điêu hoảng sợ lùi về phía sau rồi quay đầu bỏ chạy, còn chưa đi được bao xa, thì nghe thấy có tiếng động rất nhỏ vang lên trong thông đạo trước mặt.
Đối phương đã rất cẩn thận, nhưng cô vẫn nhận ra được vì âm thanh được khuếch đại trong không gian kín này.
Linh khí vẫn có hiệu quả tẩy tuỷ đơn giản đối với thân thể.
A Điêu vội vàng né tránh, phỏng chừng người phía sau nhận ra cô đã phát hiện ra mình, liền nhanh chóng nổ súng.
Gần như không có tiếng súng vang lên, nhưng lại có ánh sáng phát ra.
Súng?!
Phát súng bắn ra từ đâu?!
Viên đạn bắn trượt qua A Điêu, nhưng ánh sáng phát ra lại khiến cả hai đều có thể nhìn thấy được trạng thái của đối phương.
Trên mặt A Điêu lộ ra vẻ hoảng sợ, còn trên mặt Chương Trình thì lại hiện ra sự ngoan tuyệt, cả hai khuôn mặt đều hiện rõ lên trong địa đạo chật chội trong phút chốc, rồi sau khi vầng sáng biến mất… A Điêu liền xoay người bỏ chạy.
Cái tên chó đ* Chương Trình này vẫn còn muốn giết cô ngay cả khi nhóm người Phong Đình đã đuổi tới!
Nhất định không phải vì cha con Tưởng gia, có lẽ vì gã sợ sau này cô trưởng thành sẽ quay đầu lại tìm gã trả thù, hoặc vì gã cho rằng trên người cô có vật dẫn linh khí nên có ý định giết người đoạt bảo.
Dù là loại nào đi nữa, gã đều đã nổi lên sát tâm, nếu không gã đã chẳng thừa dịp hỗn loạn mà cướp lấy súng laser do giáo đồ đánh rơi lúc rớt xuống dưới, và có lẽ cuối cùng gã còn định dùng cái chết của cô để vu oan giá hoạ cho đám giáo đồ đó.
Thấy A Điêu trốn vào trong bóng tối, Chương Trình không thể ngắm bắn chính xác, nhưng vốn dĩ cô đã bị thương, bước chân thất tha thất thểu, chẳng thể chạy xa được, gã vội đuổi theo.
Tiếng bước chân ngày càng gần, cô ở ngay phía trước.
Nhưng ngay khi Chương Trình nghĩ rằng mình sắp đuổi kịp A Điêu … thì chân Chương Trình bỗng nhiên dẫm một mảng trơn trượt, gã biến sắc, nhưng thân thể cũng đã chúi nghiêng xuống đất.
Phanh, trong nháy mắt lúc gã ngã xuống, người mà gã cho rằng đã chạy trốn phía trước bỗng lao ra khỏi chỗ ngoặt, khống chế cánh tay đang cầm súng của gã.
Đáng chết! Cô ta cố ý ngụy trang, tiếng bước chân kia cũng là do cô ta cố tình phát ra để lừa gã, về phần mảng trơn trượt dưới chân này, cô ta nhất định đã sớm biết rõ.
Sau khi Chương Trình bừng tỉnh liền muốn tiên hạ thủ vi cường*, nhưng A Điêu đã kích hoạt kỹ năng “Một nắm đấm nhỏ của mị thôi thì cũng có thể đập chết người luôn~~” khiến cho sức lực của cô tăng lên trong giây lát.
(Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế hơn)
Răng rắc, A Điêu trực tiếp bẻ gãy cánh tay Chương Trình. Khi gã đau đớn gập người lại liền có ý muốn nhảy lên tập kích A Điêu, A Điêu đã nhanh chóng nổ súng. Bởi vì đây là lần đầu tiên sử dụng ống, cô tự biết bản thân không nhất định có thể nhắm chuẩn được, cho nên cô đã bắn gã vài phát liên tục.
Tia đạn laser đạn phá quang phụt ra.
Khoảng cách gần như vậy, đừng nói Chương Trình vốn cũng bị thương nặng, cho dù gã đang trong trạng thái mạnh nhất cũng không thể tránh được.
Vì vậy gã đã bị đạn bắn vào bụng và ngực.
Khi gã nằm xuống, không nhúc nhích, A Điêu cũng không dám tới gần, mà cô lại lặng lẽ nhắm chuẩn vào cái đầu đang bất động của gã… Bang!
Khi máu phun ra khỏi sọ não, đôi mắt Chương Trình đột nhiên trợn lớn lên.
Quả nhiên, tên chó đ* này đang giả chết.
Nhưng hiện tại muốn giả vờ cũng không được, A Điêu quá cẩn thận lại yêu mạng, nên sẽ không cho gã cơ hội lật bàn, gã chỉ có thể ngỏm củ tỏi mà thôi.
Sau khi giết chết Chương Trình, tim A Điêu vẫn còn đập thình thịch.
“Thật khủng khiếp, mình thật sự đã giết người, trời ạ, mình sẽ bị bắt ngồi tù sao?”
Những kiến thức về pháp luật quay cuồng trong đầu A Điêu, thân thể lại thành thật hơn bất cứ ai khác —— cô ngồi xổm xuống sờ xác.
Sau khi sờ soạng một hồi, mắt A Điêu đột nhiên sáng lên, “Tinh tạp*? Tiền tiết kiệm của tên chó đ* này có ít nhất là 100 vạn?”
Không phải ai cũng có thể mở tinh tạp, tiền tiết kiệm phải đạt tới một hạn mức nhất định mới có thể mở, tuy nhiên nhìn vào cấp sao được đánh dấu trên tinh tạp chỉ có một sao, phỏng chừng tài khoản của Chương Trình cũng chỉ từ 100 vạn tới 300 vạn là cùng, nhưng đó là tài sản khi mở thẻ, hiện tại cũng chẳng biết bên trong còn dư lại bao nhiêu.
(Tinh tạp: thẻ sao. Theo ngữ cảnh của truyện là thẻ gửi tiết kiệm trong thời đại tinh tế)
Đôi mắt A Điêu tái đi.
Tuy rằng linh khí quay trở lại, những thứ như vật dẫn linh khí cùng Linh Môn mới là nguồn tài nguyên được ưu tiên hàng đầu, gần đây tỷ giá của tinh tệ trên thị trường tài chính vẫn luôn giảm xuống không ngừng, nói cách khác, giá trị của tinh tệ cũng ngày càng giảm. Nhưng A Điêu vẫn luôn cảm thấy cái ngày này chắc cũng còn xa lắm, những trang thiết bị hiện đại như vật cấm kỵ cùng cơ giáp vẫn sẽ đóng một vai trò rất trọng yếu, chưa kể đến việc chẳng ai biết tu luyện còn cần tài liệu gì, nên tầm quan trọng tinh tệ không cần nói cũng biết.
Chính vì thế nên A Điêu mới vội vàng như vậy, thậm chí còn lừa bịp tống tiền Chương Trình, nhưng hiện tại xem ra là cô đã làm việc thừa thãi vô ích.
Di sản của gã vốn sẽ thuộc về cô.
“Không biết mật mã.. Mình nên dùng vân tay cùng khuôn mặt để nhận diện thử.”
Khi A Điêu còn đang đắn đo nên sử dụng vân tay cùng khuôn mặt để nhận diện xác mình, thì lại phát hiện tinh tạp đã phát ra lời nhắc nhở ‘nhận diện thất bại’ hai lần, thậm chí cảnh cáo rằng cô còn một lần nhận diện cuối cùng, nếu không tinh tạp sẽ tự động khóa lại, và cần phải tự mình đến ngân hàng xử lý giải khóa.
Xong đời!
Thật uổng phí, có tòa châu báu trước mặt mà lại chẳng thể lấy đi… Lòng A Điêu nóng như lửa đốt, mắt cô bỗng sáng lên, đúng rồi! Còn có thể dùng đồng tử để nhận diện!
Là tròng mắt trái hay phải nhỉ?
Cô chỉ có một cơ hội.
Mặc kệ, bên trái vậy!
A Điêu nhanh chóng căng tròng mắt của Chương Trình ra, gã đã chết, sau một thời gian nhất định đồng tử sẽ tan rã, nhưng gã vừa mới chết, hẳn là còn hữu dụng.
Tích… Tinh tạp chợt lóe lên tia sáng xanh lục, rồi mở ra.
Số dư tài khoản: 323465.
Chỉ có 32 vạn?!!
Tiêu nhiều tiền như vậy để làm gì chứ, chết tiệt!
Hiện tại, trong lòng A Điêu là: Tên chó đ* Chương Trình này dùng hết 70 vạn tinh tệ của cô!
Khoảng thời gian trước, A Điêu ngay cả một ngàn tinh tệ cũng chẳng lấy ra, hiện tại đã phất lên, ấy vậy mà ngay cả 22 vạn cô còn ghét bỏ. Nhưng cô vẫn nhanh chóng chuyển chúng vào tài khoản của mình, rồi cất tinh tạp đi, định tiêu hủy nó sau khi cô đi ra ngoài, về phần thi thể này… A Điêu đang định đẩy gã xuống phía dưới cửa động đang có dịch nhầy chảy xuôi, thì động tác của cô đột nhiên dừng lại.
Chương Trình là một sát thủ, lại có linh khí nơi phát ra, trên người gã có thể cũng sở hữu vật dẫn linh khí chứ nhỉ?
Sau khi chết không có thoát ly thân thể, vậy thì nó là không được nhập vào trong người.
“Đa số vật dẫn linh khí đều có năng lực ngụy trang, không có thiết bị kiểm tra căn bản không biết là cái nào, vậy trên người gã…”
A Điêu hoài nghi người này cũng có vật dẫn linh khí, nhưng lại nhìn Chương Trình đã bị chính mình lục soát một lần, ngoại trừ quần áo ra thì cũng chẳng có đồ vật gì kỳ quái.
Đặt nó ở địa phương khác?
Tính cách người này nội liễm trầm ổn, còn am hiểu ngụy trang người bình thường thành thật hiền lành, nhưng cách ăn mặc lại cố tình đi ngược với thiết lập kia, có thể là vì che giấu đồ vật lỗi thời nào đó, tỷ như… A Điêu duỗi tay gỡ xuống khuyên tai bên tai trái của Chương Trình.
Ding-dong, bồn cầu hiện lên nhắc nhở.
“Kiểm nghiệm đến khuyên tai-vật dẫn linh khí cấp một, mức năng lượng đo được có thể so với 8 điểm, có muốn hấp thu hay không?”
Một viên Linh Hạch trước đây cũng chỉ có 1 điểm, vật dẫn linh khí này cũng mới có 8 điểm thôi à? Có thể thấy được là vật dẫn linh khí yếu nhất cũng chỉ có thể so với tám viên Linh Hạch của giun đất biến dị.
Tuy nhiên, mức năng lượng cần để thăng cấp là 10 điểm, vẫn còn thiếu một chút mới có thể thăng cấp.
Cô nên tách hai cái vật dẫn linh khí ra mà sử dụng, hay là hấp thu nhỉ?
Trước kia, cô chưa từng nghe nói qua vật dẫn linh khí còn có thể cắn nuốt lẫn nhau, cô luôn cảm thấy bồn cầu nhà mình chẳng tầm thường chút nào.
Đánh cuộc một lần?
Nếu bồn cầu không chiếm vị trí bổn mạng của cô, cô cũng chẳng cần thiết phải phát triển nâng cấp nó.
Sau vài giây cân nhắc, A Điêu nhanh chóng nói: “Xác định hấp thu.”
Trả lời ngay trong vòng một phút, hahahah, lần này tao nhanh hơn mày!
Bồn cầu: “…”
Bồn cầu: “Đã hấp thu.”
Rồi sau đó, A Điêu đẩy thi thể xuống phía dưới, gã lăn xuống, cũng đè bẹp nghiền nát không ít thứ, nghe có thể là trứng.
Nhưng bỗng nhiên,có một ánh sáng được phát ra từ bên dưới.
A Điêu vốn muốn xoay người rời đi, xem thử đám người Phong Đình đã thu phục con rết khổng lồ kia chưa, thì bỗng nhiên nhìn vầng sáng đột ngột này.
Ủa?
Ánh sáng này dường như có chút quen thuộc.
Bên cây đa lớn kia…
Trong lòng A Điêu có chút kích động, nhịn không được đỡ vách đá, nỗ lực nhìn xuống thử.
Liếc mắt một cái, da đầu A Điêu như bị kim đâm, da gà da vịt nổi lê toàn thân, mồ hôi lạnh cũng túa ra.
Nhiều trứng như vậy?
Giống như các viên trân châu mọng nước trong cốc trà sữa đã được phóng đại lên mấy trăm lần, một đoàn, số lượng không dưới một ngàn, tất cả đều chất đống ở dưới hố sâu. Bên dưới còn có một lớp dịch nhầy như tầng nước cạn, những quả trứng nằm trong chất nhầy này, nhưng tất cả chúng nó đều ở xúm lại, bao quanh một thứ.
Một đốm sáng có hình dạng như cánh cửa.
Không lớn, nhưng nó thật sự là Linh Môn.
Vốn dĩ nó là bị những quả trứng này che giấu bao phủ, khiến quầng sáng không bị lộ ra ngoài. Nhưng vừa mới rồi sau khi cô đá thi thể lăn xuống, thi thể nghiền bẹp không ít trứng, nên nó mới bị bại lộ ra ngoài.
A Điêu kinh nghi, nói như vậy thuật triệu hoán của Ngũ Hành Giáo cũng không được tính là thất bại hoàn toàn, chỉ là mua một tặng một, được tặng kèm theo một đàn ma linh Địa Quật.
Thật đáng sợ, trận pháp tà ác như vậy lại thật sự có thể làm ra Linh Môn.
Nếu nó được phổ cập trong phạm vi lớn… thế giới này liền sẽ trở thành địa ngục trần gian.
──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────
A Điêu vừa mới nghĩ như vậy, liền nghe được một ít thanh âm nhỏ vụn, khi nhìn lại, cô thấy có ấu trùng bò đầy trên thi thể của Chương Trình, rõ ràng đó là những con rết nhỏ bò ra từ đám trứng bị đè nát kia. Ngoại trừ những quả trứng chưa phát dục hoàn toàn trực tiếp bị nghiền chết, thì dù một ít ấu trùng đã ở trong kỳ thành thục bị phá vỏ, chúng nó cũng còn có thể tồn tại trong tình trạng suy yếu. Dưới tình huống như vậy, chúng cần được bồi bổ thêm, nên chúng đã nương theo mùi máu tươi bò lên thi thể của Chương Trình.
Chúng nó quá yếu, chẳng thể trực tiếp làm trầy da, chỉ có thể chui vào miệng vết thương, vì thế cảnh tượng mà A Điêu nhìn thấy chính là một đoàn, rồi một đoàn rết tụ tập ở trên miệng vết thương của Chương Trình. Nhưng mắt thường có thể thấy được, cũng không biết chúng nó tiết ra cái gì, khiến cho vết thương của Chương Trình nhanh chóng bị thối rữa và mở rộng ra, ngày càng phương tiện cho nhiều con chui vào.
Người mắc phải hội chứng sợ sâu bọ nghiêm trọng chắc sẽ phi thăng ngay tại chỗ.
Và có thể thấy được những con rết này là có độc, hơn nữa độc tố còn không nhẹ, nếu không thì không có khả năng ăn mòn da thịt trong nháy mắt như vậy.
Cảnh tượng này quá khủng bố, A Điêu thiếu chút nữa liền nôn mửa, cô vốn nên trốn đi, nhưng lại không nhúc nhích.
Lần trước, Linh Môn dưới gốc đa lớn bị quan phủ trưng dụng, lúc này nó liền ở trước mặt cô, cô có nên mạo hiểm một lần?
Phú quý hiểm trung cầu*…
(Phú quý hiểm trung cầu – 富贵险中求: truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo)
A Điêu cân nhắc một lúc, chợt nhìn ngón tay của mình, ngoại trừ móng tay bị nứt trên đầu ngón tay thì có một ít bùn đất dính vào trong những móng tay còn lại, tất cả đều bị moi xuống từ vách đá cô bấu vào lúc trước để đứng vững.
Bùn này… A Điêu ngửi mùi vị lưu lại bên trên, rồi khẽ nhúc nhích đuôi lông mày.