Cửa mở, bên trong trống trơn không một bóng người, nhóm người của sở Đoàn Luyện đi thẳng vào phòng bếp ở phía sau. Khi vừa mới bước vào, do bọn họ vốn là người tập võ nên đã ngửi thấy mùi máu tươi.
Lạch cạch.
Đèn được bật lên, cảnh tượng trước mắt khiến mọi người phải ngừng thở.
Nhìn thật ghê tởm.
Trần nhà, trên mặt đất, trên vách tường, trên giá kệ tất cả đều bị máu bắn lên tung toé.
“Nhìn vết máu bắn tung toé như vậy, có người bị chém đầu.” Phong Đình nghĩ tới cô gái ngồi một mình ở ven đường ôm một củ khoai lang nướng mà mình thấy trước đây không lâu, trái tim anh như thắt lại. Ánh mắt anh đảo qua chung quanh liền phát hiện không có vết máu dính ở cửa sân sau.
Rút lui nhanh như vậy, cũng chẳng có tính toán thu thập vết máu, hiển nhiên là đối phương cũng không có ý muốn che lấp. Nhìn đường đi tới sân sau sạch sẽ không có vết máu nào như vậy, chứng tỏ thi thể đều được xử lý ngay trong phòng bếp này.
Phong Đình cầm lấy chuôi đao trên eo, đi tới trước tủ đông.
Anh chậm rãi mở tủ đông lên.
Luồng khí lạnh ập vào trước mặt, bên trong là một cái đầu còn tươi mới cùng phần còn lại của chân tay đã bị chặt thành đoạn.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Tưởng Xuân, Phong Đình cũng không biết bản thân nên thở phào nhẹ nhõm hay là khẩn trương nữa.
“Đội trưởng, bên này đều là thi thể.”
“Bên này cũng là.”
“Trời ạ, tất cả đều đã chết!”
Trên trán mọi người đều đổ mồ hôi.
Theo như lời của Trần Nhiên, những người này là người được phủ Thứ Sử an bài bố trí, hẳn đều rất mạnh, nhưng lại bị người giết sạch trong âm thầm ở cửa hàng tiện lợi này, đến một tiếng gió cũng chẳng lộ ra.
Vụ án vẫn còn chưa được giải quyết, những đứa trẻ mất tích cũng không tìm được mà bên quan phủ đã chết bảy người, còn liên lụy khiến một thường dân bị giết chết, hai người mất tích…
Khoan đã, rốt cuộc là ma linh đã bắt cóc trẻ con, hay là đám người này vốn là kẻ chủ mưu?
“Nếu việc này bị truyền ra ngoài, chỉ sợ những người dân trong Lăng sẽ càng thêm khủng hoảng, đối ngoại cũng che không được, chỉ sợ ngay cả sở Đoàn Luyện chúng ta cũng sẽ bị giáng tội.”
Người dưới trướng của sở Đoàn Luyện đều đã nhận ra sự nghiêm trọng của việc này.
Phong Đình nhanh chóng kiểm tra thi thể phía dưới đầu Tưởng Xuân, “Đã chết chưa đầy một ngày. Ước tính bọn họ vừa đến điểm bố trí này không bao lâu thì đã bị người giết.”
Về phần Tưởng Xuân đã chết chưa đầy một giờ, camera theo dõi bên ngoài ngay từ đầu chính là vô dụng.
“Cho nên Tưởng Xuân cùng hợp tác với Chương Trình đuổi giết cái người báo án kia. Cô lại đâm đầu vào cửa hàng tiện lợi này, nơi đây vốn dĩ là nơi phủ Thứ Sử phủ an bài người nằm vùng nhưng… Kỳ thật những người này đều bị một nhóm bắt cóc giết, tu hú chiếm tổ.”
“Tưởng tượng như vậy, người báo án này quả thực là xui xẻo tột cùng.”
Là rất xui xẻo, giống như một hố sâu tự nhiên (?), liền chẳng gặp được chuyện gì tốt cả.
Phong Đình nghĩ đến những chuyện xui xẻo đã xảy ra với Trần A Điêu kể từ khi linh khí trở lại tới nay, khiến ngay cả anh cũng muốn cho cô đi chùa miếu thắp hương.
Nhưng tiền đề là cô có thể sống sót qua khỏi lần này.
Phong Đình trầm ngâm: Tình huống rất có thể còn tệ hơn những gì anh suy đoán ban đầu, bên phủ Thứ Sử anh không biết, nhưng bên Tư Mã Châu kia hiển nhiên đã sớm một bước hoài nghi đây là do con người gây án, mà chẳng phải do ma linh quấy phá, cho nên họ mới càng tập trung điều tra ‘người’. Hiện tại xem ra là Tư Mã Châu đã đi đúng bước cờ, còn bên phủ Thứ Sử thì lại kém cỏi hơn.
Đám người này giết Tưởng Xuân nhưng lại mang hai người A Điêu đi, có tám chín phần mười bởi vì hai người họ đã từng hấp thu linh khí, có giá trị.
Hơn nữa, bọn chúng bỏ chạy mà không thèm để ý tới để ý cái kết, hoặc là muốn đến hang ổ đã mang theo những đứa trẻ rút khỏi Lăng Thành, hoặc là…
Khả năng cao nhất rất có thể là vế ‘hoặc là’ sau, bởi vì tình huống đột ngột phát sinh của ba người A Điêu bọn họ rất có thể sẽ khiến bên quan phủ chú ý, cho nên đám người này lấy tốc độ nhanh mà rút lui. Ngoài ra, bọn chúng có thể nhẹ nhàng tìm được địa điểm bố trí của quan phủ còn giết chết bảy người, chứng tỏ là có nội gian báo tin.
Đám người này tự nhiên cũng biết tối nay quan phủ sẽ bày ra thiên la địa võng*, giao thông hẳn cũng bị theo dõi gắt gao, nếu mang theo 23 đứa trẻ như vậy thì sẽ trở thành mục tiêu quá lớn, muốn bỏ chạy là rất khó, cho nên…
(Thiên la địa võng: – 天羅地網:Trời là lưới, đất là võng. Bủa vây kín khắp nơi, không sao thoát được.)
Tối nay phải xử lý triệt để.
Sự tình quá lớn, chỉ với một sở Đoàn Luyện sợ là không giải quyết được, Phong Đình biết bây giờ anh có hai lựa chọn, một là báo lên phủ Thứ Sử, hai là báo lên cho Tư Mã Châu.
Mặc kệ người trước hay là người sau, bọn họ đều sẽ đắc tội với một phương, vì vậy còn phải xem là có đáng giá hay không nữa.
Trên thực tế, người mà nên hiện tại Phong Đình nên báo cáo lên nhất chính là cấp trên của anh, cũng chính là vị Trưởng Đoàn Luyện kia. Nhưng anh biết lão là người rất cẩn thận chặt chẽ, sẽ không chịu mạo hiểm, còn ước gì bản thân không biết chuyện này, đề phòng sau này xảy ra chuyện, đối phương còn có thể lấy cớ anh chưa từng cấp báo cho lão chuyện này để thoát thân.
Cho nên Phong Đình cầm lấy di động, đang định bấm một dãy số, không nghĩ tới số này lại gọi tới máy anh trước.
“Phong đại nhân, bên này tôi cũng tra được một ít tình huống, không biết cậu có thời gian để nghe không?”
Là Trần Nhiên.
Phong Đình ý thức được —— Trần Nhiên muốn mượn sức lôi kéo anh gia nhập vào trận doanh của ông ta.
Kỳ thật, là người bình thường thì sẽ tuyển Thứ Sử Triệu Du, mà không phải Trần Nhiên, người có phẩm cấp cùng bối cảnh kém hơn người trước một chút.
Nhưng hoàn cảnh tạo thành thế cục, dưới nguy cơ, người chống lưng cho Triệu Du chỉ ở cấp thành Kim Lăng mà thôi, căn bản không áp được chính sách khắc nghiệt của triều đình hiện tại nhằm khắc phục nguy cơ lúc linh khí phục hồi.
Trước mặt xem ra thì các cấp dưới của Triệu Du và Trần Nhiên đang phân chia làm hai thế lực riêng. Có chuyện xảy ra ở địa điểm bố trí của phủ Thứ Sử, nghĩa là, có nội gian lẫn vào trong người của Triệu Du, hơn nữa vị trí của nội gián này có tám chín phần mười là không thấp. Vì vậy xác suất Triệu Du có thể giải quyết nguy cơ lần này là rất thấp.
Lui một vạn bước mà nói, nếu như mối nguy cơ này không giải quyết được, Triệu Du chỉ có thể kéo Trần Nhiên ra mặt gánh tội thay. Nhưng năng lực của Trần Nhiên lại rất mạnh, sau lưng cũng không đơn giản, kém cỏi nhất cũng có thể kéo Triệu Du cùng xuống nước.
Thế thì mặc kệ anh có tuyển ai đều cũng bị rớt hố, thà rằng đứng ngoài cuộc giống nhau vị lãnh đạo Phật hệ của anh thì hơn.
Nhưng trong trường hợp vụ án này được giải quyết…
──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────
Phong Đình không có do dự, đó chẳng phải là vì anh tin Trần Nhiên có thể thắng, mà là vì anh không thể đứng ngoài cuộc được, bởi vì năm đó khi anh làm quan sai cấp thấp cũng chưa bao giờ lùi bước ngay khi người dân gặp nạn.
Nếu cần thiết trộn lẫn vào, vậy thì nên chọn người thông minh hơn.
“Trần đại nhân, mời nói.”
Vẻ mặt Trần Nhiên trở nên thoải mái hơn rất nhiều, Thứ Sử đại nhân chướng mắt Phó Đoàn Luyện mới tới này, ông có hỏi thăm qua, cảm thấy Phong Đình này không đơn giản, đáng giá để ông mượn sức.
Trần Nhiên: “Bên chúng tôi đã phân tích rất nhiều tin tức về vụ án, phát hiện những người này về cơ bản thì có thể tìm được tin tức của bọn trẻ một cách chính xác. Hơn nữa, tình huống của 23 đứa trẻ này đa phần đều là các bậc phụ huynh thờ ơ với con cái, dưới sự giám thị lỏng lẻo nên bọn chúng mới có thể dễ dàng đắc thủ. Điều đó thuyết minh bên trong đám người này có người đang làm việc trong hệ thống nhà trẻ cùng tiểu học, nhưng những đứa trẻ đó đều đang theo học ở các trường khác nhau… Cho nên, rất có khả năng người này lẫn trong bộ giáo dục nên mới có thể dễ dàng tra được tin tức của tất cả đứa trẻ.”
“Mà sau vụ việc phát sinh, quan phủ cực kỳ coi trọng, tiếng oán than khắp nơi nên an ninh của thành phố đã được nâng lên mức báo động cấp một, các hệ thống và các Bộ cùng nhau hợp tác phá án, hệ thống giáo dục tự nhiên cũng vậy. Người này hẳn là được Triệu Du dẫn vào trong hệ thống nòng cốt trung tâm, để phối hợp với bọn họ trong công tác điều tra phòng hộ, cho nên cái danh tính của tên nội gián này kỳ thật cũng không khó điều tra cho lắm. Rốt cuộc thì chẳng có mấy người của phủ Thứ Sử đang làm trong hệ thống giáo dục.”
Khi Phong Đình trả lời điện thoại, kỳ thật anh vẫn luôn di chuyển, bởi vì anh nhìn thấy vết máu cọ trên mặt đất.
Trên mặt đất vốn dĩ có vết máu của Tưởng Xuân, ngoại trừ dấu chân, thì do có người rơi xuống đất lăn vòng cho nên để lại vết máu kia, nhưng cũng có một dấu tay máu, có lẽ là tay người kia chạm vào vũng máu trong lúc lăn vòng trên đất, sau đó… Dấu tay này có chút kỳ quái.
Các ngón tay gập vào trong, chỉ có ngón trỏ là duỗi thẳng.
Đang xem xét hiện trường thì ánh mắt của Phong Đình nhìn về phía dưới tủ đông, cũng hỏi: “Ý của Trần đại nhân là?”
Tốc độ của bên Trần Nhiên cũng nhanh thật, sau khi bỏ qua ma linh để tập trung điều tra ‘người’, lại xác định phạm vi của nội gián, chỉ sợ là đã có phát hiện.
Trần Nhiên trầm giọng nói: “Chúng ta hợp tác, sở Đoàn Luyện các cậu có người, chúng tôi bên này có quyền hạn điều tra, chúng ta có thể bổ trợ lẫn nhau.”
“Được, chờ tin tức của tôi, bên tôi khả năng có phát hiện gì đó.”
Sau cúp điện thoại, Phong Đình đẩy tủ đông ra, quả nhiên anh tìm được một thứ dưới lớp tro bụi chồng chất.
Đây là một cái huy chương, đồng thời cũng là một thiết bị liên lạc và giám sát mini. Nó không phải thứ gì ghê gớm cả, chỉ là một sản phẩm của khoa học kỹ thuật, không phải vật cấm kỵ, cũng chẳng phải ‘hàng cấm’ bởi quan phủ. Rất nhiều kẻ có tiền đều có thể mua được, rốt cuộc đôi khi bọn họ luôn thích chụp để sưu tầm. Tuy nhiên huy chương được làm rất giống thật như vậy vẫn là hiếm thấy, mấy vạn tinh tệ chưa chắc đã mua được.
Đồ vật này không nên tồn tại ở đây, cho nên… Dựa vào vết máu trên mà nói, hẳn là A Điêu đã ném nó, cũng là lời nhắn nhủ của cô. Nhưng cô lại chẳng mua nổi những thứ đắt tiền như vậy, rất có thể là thứ này bị cô gỡ xuống trên người Chương Trình rồi nhân cơ hội quăng nó vào dưới tủ đông.
Có khả năng là khuôn mặt hung thủ đã được chụp lại rồi lưu lại bên trong.
Cấp dưới lấy quang não* ra, cắm chip vào thiết bị xâm nhập xem xét, ngay sau đó bọn họ liền thấy được đoạn video theo dõi cuối cùng.
(Quang não: bản nâng cấp của máy tính, điện thoại, hệ thống của thời nay. Quang não có nhiều chức năng ví dụ như kiểm tra sức khỏe, điều tra kho tư liệu; người có quyền hạn hơn thì có quyền thâm nhập vào những nơi có độ bảo mật cao.)
Bên trong… tối om, không chắc là thiết bị có thể phân tích được khuôn người hay không.
──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────
Khu công nghiệp Lăng Thành, khu vực này lúc vừa vào đêm liền ít người đi hẳn, nhưng khu mới tốt hơn khu cũ rất nhiều, bên ký túc xá có nhiều người, khu cũ đã sớm trở nên rách nát, hoang tàn. Dù là ký túc xá hay nhà máy, đều cần được tu sửa lại.
Bởi vì kinh phí không đủ, nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu, đừng nói người, ngay cả quỷ cũng không mò tới.
Nhưng ngẫu nhiên… Cũng có xe cộ chạy vào.
Chiếc xe vận chuyển chạy ra từ cửa hàng tiện lợi kia đã sớm thay đổi qua, hiện tại chiếc đang dùng chính là chiếc xe chẳng có liên quan gì. Chiếc này được người lái chạy tới điểm chuyển đổi rồi người nọ lái chiếc xe vận chuyển trước chạy đi nhằm đánh lạc hướng điều tra.
Bọn chúng rất cẩn thận, không muốn lưu lại bất kỳ sơ hở nào, bởi vì không kịp xử lý dấu vết lưu lại ở cửa hàng tiện lợi kia, bởi vì bọn chúng rời khỏi có tránh đi những camera theo dõi ở phụ cận, dù có chặt đứt cái đuôi, nhưng cũng không thể có bất kỳ sơ hở nào ở đây.
──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────
Tiếng nước tí tách là thanh âm duy nhất vang lên ở nơi này.
Chương Trình mở mắt ra liền phát hiện bọn họ đang đứng ở bên trong một nhà máy, nhưng đây cũng không phải là một nhà máy sản xuất thông thường, ngược lại nó càng giống như là xưởng nước tương hoặc là xưởng ủ rượu.
Nơi này hẳn là phòng sản xuất, đường ống nước ấy vậy mà vẫn đang bị rò rỉ.
Chương Trình cố gắng giãy giụa cơ thể đang bị dây thừng trói chặt của mình để thoát ra, nhưng lại phát hiện thân thể mềm nhũn chẳng có chút sức lực nào.
Tất nhiên, A Điêu ở phía đối diện cũng vậy, cô bị ném vào trong góc tường.
Chương Trình cúi đầu nhìn quần áo của mình, nhớ tới việc ngoài ý muốn phát sinh trước đó, gã mới ý thức được người này tiếp cận gã, tay trong tay, không phải vì để diễn trò, mà là muốn thừa loạn để gỡ xuống huy chương trên áo gã.
Hiện tại, tình cảnh của bọn họ là một thể, cho nên gã cũng không có lộ ra.
Hẳn là bên trong huy chương có lưu lại ảnh chụp diện mạo của những người đó, như thế toàn thành phố có thể mở rộng truy lùng, rà xét dựa trên những khuôn mặt đó, điều này có thể đẩy nhanh quá trình điều tra, để có thể tra được vị trí hang ổ của bọn chúng.
Đương nhiên, đây chỉ là một khả năng, tốt nhất vẫn là dựa vào chính mình thoát thân, ỷ lại vào người khác thôi thì không được.
Việc bị quan phủ tìm được đối gã cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Khi Chương Trình còn đang nghĩ cách phải trốn thoát bằng cách nào, thì A Điêu cũng tỉnh lại. Ánh mắt của hai người đối diện, cả hai khó được không nhiều lời vô nghĩa, từng người đều đang nghĩ cách thoát thân.
A Điêu quan sát hoàn cảnh chung quanh mình, thì lại ngửi thấy mùi vị thoang thoảng, xưởng ủ rượu?
Vẫn là một xưởng ủ rượu cũ.
Cả người bị trói thật chặt, rất khó có thể thoát thân.
Không chờ A Điêu nghĩ ra biện pháp trốn thoát, thì một cách cửa mở ra, ồ, lập tức có rất nhiều người tiến vào.
9 cái.
9 người cùng nhau bước vào.
Chỉ có một người là nhìn quen mắt, hình như là người đàn ông xuất hiện ở sân sau của cửa hàng tiện lợi trước đó, có thể chỉ huy nữ nhân viên, hiển nhiên cấp bậc của hắn cao hơn những người khác cao một chút. Như vậy, tám người còn lại cũng cùng cấp bậc với hắn, nếu không thì bọn chúng sẽ không mặc quần áo giống nhau.
A Điêu vốn còn đang thắc mắc những người này đều đi đâu, hóa ra là đi thay quần áo.
Như vậy nhìn rất có cảm giác như muốn thực hiện một nghi thức nào đó, như muốn làm chuyện lớn vậy.
Tuy nhiên, kiểu dáng trên quần áo này hình như có chút tương tự với những gì cô từng thấy qua trong sách.
Sao năm cánh.
Hoa văn sao năm cánh màu xanh lam trên nền đen?
Số sách mà A Điêu đã đọc là quá nhiều cũng quá tạp, nhất thời cô nghĩ không ra, nhìn chín người này ngay ngắn đi vào, phía sau cũng có vài người đi theo, hình như là cấp dưới, kéo theo ba cái ‘bánh chưng’ khác đi vào.
Nhìn phương pháp trói chặt đó, thì ba người kia được phân loại chung với hai người A Điêu họ.
Không bao lâu, A Điêu và Chương Trình cũng bị kéo qua.
Năm người bị kéo lên một phiến đá lớn, nơi này vốn hẳn là nơi tế rượu, nhưng hiện tại bị dùng để… Aaa!
Có người kêu thảm thiết vì ngón tay bị cắt để lấy máu.
Một chậu rửa mặt rất lớn.
A Điêu nhìn đến tình trạng thê thảm của người đàn ông kia, liền nghĩ ngay tới kết cục của chính mình.
Một kẻ khác đang cầm một con dao sắc bén đi về phía họ..
Nhìn chậu rửa mặt kia cách chính mình xa nhất, ánh mắt lóe lên, A Điêu quyết định cọ chút điểm niệm lực để gia tăng khả năng tuyệt địa phản kích* của bản thân, vì thế hoảng sợ nói: “Giết heo lấy máu cũng không cần dùng cái chậu lớn như vậy đâu.”
(Mệnh lâm tuyệt địa, tuyệt xử phùng sinh: tìm được đường sống trong cõi chết)
“Hơn nữa, mấy chú chỉ có một chậu này, có câu nói một chậu không thể tiếp năm huyết 一盆不能接五血.” (Ivy – khúc này mình chịu. Tra google với baidu đều không ra T^T)
“Không thể lần lượt mà làm sao?”
Hửm… hình như cũng có lý đó.
Nhóm tà đồ* cầm hung khí trong tay vốn định chuẩn bị giết ‘heo’ đồng loạt thì bị nhắc nhở đúng chỗ, lập tức phản ứng lại, một lão giả tựa hồ có quyền hạn lớn nhất, lập tức vung tay áo lên, nói: “Vậy ấn theo trình tự mà làm, rút máu gần hết thì lại đổi tới lượt người khác.”
(Tà đồ: tín đồ nhóm tà giáo)
Người thanh niên xếp thứ hai: “!!!”
Tâm lý của anh ta có chút suy sụp.
Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đồng đều, đã nói tốt là cùng nhau bị lấy máu đâu!
Nhận được từ Lưu Quang +180!
Cắt thịt lấy máu rất đau đớn, anh ta trừng mắt nhìn A Điêu.
Còn A Điêu thì lại đắm chìm trong việc nhận được +180 +18 +20 +30 +… niệm lực đang gia tăng không ngừng từ Lưu Quang.
Ồ, người này phỏng chừng cũng đã từng hấp thu linh khí, nhìn quan y trên người hẳn là con cháu nhà quan ở Lăng Thành, có phương pháp hấp thu linh khí do Linh Môn phóng thích hoặc là có được vật dẫn linh khí, hai người khác cũng có một người mặc quan y, cuối cùng tuy quần áo của một người còn lại khác bình thường, nhưng trông cũng chẳng hề đơn giản chút nào.
Cho nên cả năm người bọn họ đều từng hấp thu linh khí, mà Lưu Quang giống như Chương Trình đều có thể dễ dàng tuôn ra tới hơn một trăm gần hai trăm điểm niệm lực.
Là một đầu dê béo.
Nhận được từ Triệu Húc +230 +….
Nhận được từ Chương Trình +220 +….
Dù biết rằng A Điêu có thể trì hoãn thời gian, nhưng Chương Trình vẫn sinh ra oán niệm với cô.
Trời ơi, gần một ngàn! + điểm niệm lực quá sung sướng, lúc đến phiên A Điêu chính mình bị lấy máu, cô đều hận chính mình không thể cũng có thể tuôn ra niệm lực, càng đau càng tốt!
Thậm chí tên tà đồ đang bưng chậu rửa mặt còn cảm thấy chính mình nhìn thấy… Sung sướng trong mắt cô gái này.
Hắn cơ hồ cho rằng chính mình nhìn lầm rồi.
Đậu mè, biến thái này ở đâu ra vậy?
Hắn có nên kiến nghị với đại trưởng lão nên giữ cô gái này lại hay không nhỉ, đây tuyệt đối là cái mầm tốt để làm tín đồ cho giáo đó.
Dù đau thật sự rất đau, A Điêu nhìn cổ tay đang đổ máu, không thể không cố ý khống chế hô hấp giả vờ bản thân suy yếu, liền kém điểm lỗ mũi giật giật thở như muốn đứt hơi, như thể chảy máu quá nhiều mà chết.
Thân phận nữ tính cùng tuổi tác của cô là sự ngụy trang tốt nhất.
Chương Trình có chút quen thuộc với A Điêu. dùng mắt lạnh nhìn hết thảy, biết này cô nhóc này còn lâu mới yếu ớt như vậy, nhưng hiện tại bọn họ là châu chấu trên một cây dây thừng, vạch trần cô cũng không mang lại chỗ tốt gì, cho nên gã cái gì cũng chưa nói. Chính gã cũng đang âm thầm điều chỉnh khí lực.
Nhưng vốn bị điện giật qua một lần, thân thể suy yếu, hơn nữa mất quá nhiều máu, thì bọn họ lấy đâu ra sức để chạy thoát?
Kỳ thật, nội tâm của năm người đều rất nôn nóng.
“Có thể.”
Phỏng chừng không thể gây chết người, nếu không liền mất đi giá trị, cho nên tên tà đồ liền dừng việc lấy máu A Điêu lại, thậm chí còn tri kỷ dán cho cô một miếng băng keo cá nhân có hình con heo.
A Điêu: “…”
Tiếp theo bọn chúng di chuyển năm chum rượu lớn tới, A Điêu bỗng sững sờ, ánh mắt quét nhìn khắp sân, phát hiện nơi này tổng cộng có 28 chum rượu lớn.
Trừ bọn họ 5 người, còn dư lại 23 chum, như vậy vừa đủ cho 23 người sao?
Hơn nữa bên trong 23 chum rượu đều được vải bố che lại kia sẽ không là đang chứa đựng…
Giây tiếp theo, lão giả kia tùy tay xốc lên một tấm vải che lên, mùi rượu tỏa ra, lộ ta một bé trai sáu bảy tuổi với gương mặt tái nhợt tiều tụy, biểu tình của năm người A Điêu đồng thời thay đổi.
Các chum rượu bị mở ra, lộ ra một đám trẻ con đang hấp hối.
Bọn họ đều bị ngâm mình trong rượu, hơn nữa thời gian cũng không ngắn.
Mùi rượu cay nồng tỏa ra khắp không gian rộng rãi như vậy, nhóm người A Điêu đang đứng ở trung tâm liền cảm thụ mãnh liệt nhất.
Lần đầu tiên, cảm thấy mùi rượu lại khiến người ta buồn nôn kinh tởm đến như thế, nhưng bọn họ cũng không kịp phẫn nộ trách mắng hành động của bọn chúng với nhóm trẻ con này thì thấy lão giả nâng tay chỉ chỉ, “Bỏ bọn họ vào đi.”
Rõ ràng là cũng muốn ngâm rượu bọn họ.
A Điêu đang kinh nghi, lại nghe được lão giả nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu, “Bọn họ khác với trẻ con hài đồng, những đứa trẻ này là hồn nhiên sạch sẽ, Thần sẽ không bắt bẻ. Nhưng những người này sớm đã bị ngũ cốc vấy bẩn, thể chất không thuần, cần phải ‘Nhân Trệ’* để trọng tổ lại, rồi cho vào nhưỡng rượu để trọng tố lại bản chất thuần khiết ban đầu, nếu không hiến tế này tất nhiên sẽ không thành.”
(Nhân Trệ: một cực hình biến con người thành lợn, người chịu cực hình sẽ bị chặt hết tay chân, khoét hai mắt, hủy hai tai rồi cho uống thuốc câm, sau đó ném vào chuồng lợn hoặc nhà giam dơ bẩn. Những người này dù đau đớn nhưng không thể gào thét chỉ có thể tru lên từng đợt đáng sợ)
Nhân cái gì trệ?!! Là ‘Nhân Trệ’ mà chúng ta biết kia sao?