A Điêu cấp tốc mua vé phi thuyền để bay đến Lăng Thành.
Tiêu tiền như nước mấy lần liền trong một ngày khiến trái tim cô đều sắp tê rần, nghẹn một hơi ngay cổ chẳng xả ra được, nhìn phi thuyền ngoài cửa sổ, cô yên lặng trấn an chính mình.
Đừng tức giận, không giận, không phải mày đã sớm định liệu trước rồi sao.
Khi những lá thư mày cực khổ gửi ra ngoài đều bị gửi trả lại, không phải mày phải nên biết trước rồi chứ.
Mày bị vứt bỏ, A Điêu, mày bị vứt bỏ.
Nhưng hiện tại mày là vì tương lai của chính mình, mày đến tìm một đường ra, mày phải đi học, mày chỉ có thể đi học.
Chỉ cần có thể đi học, thì mới có thể nắm chắc được tiền đồ, tất cả mọi tủi thân, thiệt thòi khác đều là việc nhỏ không đáng kể.
──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────
Kim Lăng gần với Lăng Thành, chỉ cần một ngày là có thể đến.
Lúc 7 giờ đêm, trong phòng của phi thuyền, sau khi A Điêu tắm rửa xong thì ngồi trên sàn nhà, nhìn 840 niệm lực được hiện trên nắp bồn cầu, tuy rằng vấn đề nhập học còn chưa thể giải quyết, nhưng cô biết kỹ năng có sức chiến đấu chắc chắn không nằm trong phạm vi khảo hạch trong tương lai.
Triều đình hàng đầu sàng chọn nhất định là tư chất.
Tư chất tương đương với tiềm lực được bộc lộ ra, tiềm lực là cố định, nhưng tư chất lại không nhất định.
Tư chất = tiềm lực được khai quật ra.
Tư chất tốt thì những nhược điểm ở giai đoạn đầu cũng chẳng là gì to tát lắm, chúng có thể được linh khí cọ rửa, độ tẩy rửa càng cao thì càng tốt.
Cho nên cô không thể lại đổi kỹ năng, mà phải lưu trữ linh khí chừa cho tới kỳ thi tuyển nhận.
10 niệm lực cho 1 phút, 840 niệm lực chính là 84 phút, thật ra cũng không nhiều lắm.
Tuy A Điêu muốn tiếp tục kiếm điểm niệm lực, nhưng hiện tại chẳng có ai trong nhóm chat chịu để ý tới cô cả.
Kéo lông dê nhiều, con dê cũng đều mệt mỏi.
Ấy vậy nhưng cô đã có một biện pháp tuyệt vời khác, đó chính là đăng video về vụ nổ hố phân ở đạo quán lên mạng, điều này chắc chắn sẽ giúp cô thu thập được một lượng lớn giá trị niệm lực, nhưng cuối cùng cô vẫn không làm như vậy.
Là không muốn khiến nhà mình trở thành đề tài nghị luận giễu cợt trong miệng người khác?
Hay vẫn là không nghĩ bại lộ sự tình của lão đạo sĩ?
Suy cho cùng, lão nợ cờ bạc cũng coi như là nợ nần, trước mắt sòng bạc đã nộp đơn kiện khiến lão thành kẻ thất tín.
Kỳ thật, tất cả đều không phải.
Cô đang suy xét vì sợ sẽ khiến bản thân bị hấp thụ ánh sáng quá mức.
Hố phân, đạo quán, người sống trong đạo quán, lão đạo sĩ, cô, đây đều là những từ khóa tìm kiếm mấu chốt.
Nếu cô thi đậu vào trường cấp 3 Kim Lăng, thành tích của cô sẽ bị mọi người đánh giá soi mói, sau đó… Lỡ như có người suy đoán rằng cô có vật dẫn linh khí, kẻ tham lam chen chúc đổ xô tới, thì lúc đó ai có thể bảo hộ cô chứ?
Đây là chuỗi nguyên nhân – hậu quả nối liền.
Vào thời điểm nhỏ yếu có thể kiếm được nhiều tài nguyên là chuyện tốt, nhưng nếu nó được lan truyền trực tiếp trên khắp phạm vi internet toàn đế quốc, thì sẽ đưa tới sự chú ý không cần thiết, bao gồm những người mà cô hoàn toàn không thể đối phó được.
Rủi ro trên mạng quá lớn, mà năng lực tự bảo vệ mình của cô lại quá thấp, thôi vẫn là quên đi.
Khi A Điêu xác định sử dụng linh khí, thì cô cũng xác định những phi thuyền bình thường đều nghiêm cấm việc sử dụng vật cấm kỵ, bởi vì uy lực của vật cấm kỵ quá mạnh, rất dễ gây nhiễu tín hiệu của phi thuyền. Ngoài ra, có một số vật cấm kỵ còn có tính công kích, vì vậy nên chúng bị cấm sử dụng trên những phi thuyền vận chuyển.
Trước khi lên phi thuyền cũng có kiểm tra, về cơ bản thì những vật cấm kỵ đều bị lục soát và được vận chuyển tới bộ phận khác, cho nên không ai có thể cảm ứng được linh khí mà cô phóng thích bên này.
A Điêu yên tâm lấy bồn cầu ra, rồi bắt đầu dựa theo bí pháp thở để hấp thu.
84 phút, cô hy vọng tối nay là có thể hấp thu xong, cũng không biết đến lúc đó cô có thể trở nên mạnh hơn chút nào không nữa.
Bên Lăng Thành cũng chẳng yên ổn cho lắm.
──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────
84 phút là thời gian phóng thích linh khí liên tục, nhưng bởi vì A Điêu cẩn thận, nên cô phóng thích một sợi liền hút một sợi, hơn nữa cộng thêm thời gian tiêu hóa linh khí mà cô hấp thu được, thành ra 84 phút nguyên bản nay đã kéo dài tới tận 12 tiếng đồng hồ. Sau đó, cô liền thiếp đi trong mỏi mệt.
Giữa trưa, khi đồng hồ báo thức vang lên, A Điêu liền tỉnh lại từ trong cơn mê ngủ. Phản ứng đầu tiên của cô chính là ‘thật thối, thật dơ’, chỉ thấy trên làn da cô có bám một lớp nhờn dơ bẩn, còn bụng thì lại đang đói cồn cào.
Cô vọt vào toilet, cọ rửa một trận.
Xuyên làn hơi nước đang tỏa nhiệt, khi nhìn người trong gương, cô có chút kinh ngạc, “Những ghi chép trên sách quả nhiên không sai, hấp thu linh khí trong một khoảng thời gian dài sẽ ép buộc thể chất đạt tới cực hạn. Khi áp lực đạt tới mức thân thể chẳng thể thích ứng được thì sẽ hình thành vòng tuần hoàn trao đổi chất mới, đào thải tạp chất… Đây là tẩy tủy cấp thấp nhất, số lần tẩy tủy càng nhiều, thì sự biến hóa sẽ càng rõ rệt hơn, nhờ vậy mà tư chất có thể bộc lộ ra ngoài.”
Hàng năm, cô đều phải vất vả việc đồng áng trong núi, nào là đốn củi, trồng trọt rồi còn hái dược liệu,… Cứ nhảy nhót lung tung nên thân thể đương nhiên sẽ không yếu ớt, vết chai rất nhiều, da dẻ cũng sần sùi, thô ráp, người cũng nhỏ gầy hơn nhiều.
Dù hiện tại, cô thoạt nhìn vẫn giống như một gái quê, nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều.
“Tuy rằng không phải là chỉnh dung, nhưng hiệu quả cũng chẳng khó coi lắm đâu nhỉ.”
A Điêu nhớ tới cô gái mà cô nhìn thấy ở bến tàu Kim Lăng, nhất thời lại cảm thấy tự ti.
Với ngoại hình này của cô, nếu muốn gả vào nhà giàu để có thể thay đổi vận mệnh, thì ngoại trừ chỉnh dung ra, cô cũng chỉ có thể thi vào một trường đại học tốt.
“Túi da không được, vậy để giành chiến thắng trong phần thi nhân phẩm, học thức thì khí chất là rất quan trọng.”
A Điêu nở một nụ cười ngoan ngoãn và tao nhã trước gương, một bên cầm lấy bàn chải đánh răng… Rắc, bàn chải bị gãy ngay khi vừa mới đụng tới hàm răng cô.
A Điêu: “?”
Sức lực lập tức mạnh lên như vậy?
──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────
Trên phi thuyền không có lực kế*, nên A Điêu chỉ có thể tạm thời thí nghiệm lên các đồ vật phòng trong.
(Lực kế: máy đo lực)
Sau khi cô dùng một tay nâng máy tính bàn lên một cách nhẹ nhàng, A Điêu cảm thấy chính mình có thể đi mua một món vũ khí phòng thân, nhưng điều rõ ràng nhất chính là cơ thể của cô đã trở nên linh hoạt hơn rất nhiều.
Vốn dĩ chuyện cô am hiểu nhất chính là nhảy nhót lung tung.
Hệ thống trong phi thuyền nhanh chóng phát thông báo, sắp tới bến tàu Lăng Thành rồi.
──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────
Đã nhìn thấy qua bến tàu Kim Lăng, thì dù bến tàu Lăng Thành đương nhiên cũng sẽ rất ấn tượng, nhưng A Điêu chẳng còn cảm giác kinh ngạc mãnh liệt như vậy nữa. Sau khi vội vàng rời khỏi trạm kiểm soát, cô liền bắt một chiếc xe huyền phù.
“Xin hỏi địa chỉ là gì?”
“Trần phủ, số B-14 đường Thuần Hòa, Lăng Thành.”
20 phút sau, xe huyền phù đưa A Điêu tới nơi, sau khi A Điêu kéo hành lý xuống xe, cô liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa phủ trước mắt, nó tuy không khí phái lắm nhưng cũng trang nghiêm, tao nhã lắm chứ.
Dù sao thì đây cũng là nhà quan, chắc là được xây dựng theo kiến trúc tam tiến viện*, hai bên cửa được trồng những cây đào xinh đẹp, mà trang nhã, tôn lên khí chất khiêm tốn và nho nhã của gia chủ.
(Tam tiến viện: một dạng tứ hợp viện có hai sân hình chữ nhật 日. Nhất tiến là dãy nhà có cửa ra vào, nhị tiến là sảnh, tam tiến là phòng ngủ hoặc nhà trong, không gian hoạt động của gia quyến)
Nhưng lạ thay, đường phố bên ngoài rất náo nhiệt, ấy vậy mà cửa lớn nơi đây lại đóng chặt kín như vậy.
A Điêu bước tới ấn chuông cửa, qua một hồi lâu cũng chưa thấy ai trả lời. Cô nhìn thoáng qua camera giám sát ở hai góc trái phải, mím môi không nói lời nào, rồi tiếp tục ấn.
Lại một lát sau, có tiếng người vang lên từ cửa phát thanh.
“Xin hỏi khách tới là ai?”
A Điêu đã xây dựng tâm lý trước từ lâu, dù trong lòng chửi NMP, nhưng trên mặt cô cũng có thể lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn hiền lành, cô nói: “Tôi là Trần A Điêu, tôi còn chưa có chết nên muốn lại đây nhận thân, bà nội với cha tôi hiện có nhà không?”
Cô đã luyện tập trước, giọng điệu ngọt ngào của em gái nhà bên tuyệt đối có thể khiến cho hầu hết các quan viên thanh liêm yêu thích.
Người hầu mặc áo bông trong nhà sửng sốt, theo bản năng hỏi lại: “Trần A Điêu là ai cơ?”
Mẹ nó!
A Điêu hít sâu một hơi, cố gắng nhớ lại tên của cha và mẹ ruột của mình… Cô đã quên tên họ từ lâu, nhưng lại có được thông tin sau khi tra được ở Hộ Bộ trước đó.
Cô tiếp tục dùng giọng của em gái nhà bên, nói: “Là đứa con gái thứ ba của Trần Nhiên đại nhân, làm phiền đi hỏi người trong phủ một chút, hẳn có người còn nhớ rõ tôi.”
Nếu những người hầu già kia còn chưa chết hết.
Người hầu đại khái cũng biết đây chẳng phải là việc nhỏ, liền khách khí bảo A Điêu chờ một lát, để hắn đi vào thông báo.
Tất nhiên là A Điêu nguyện ý chờ, một bên chờ một bên vừa tìm kiếm tin tức.
Các tin tức tỉ mỉ về người Trần gia khẳng định là tra không được, nhưng tên của các thành viên thì nhiều ít gì cũng có thể dùng một chút.
──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────
Người hầu đóng cửa phát thanh, nhấc micro lên liên hệ với sảnh trong.
Lão gia không ở nhà, loại việc lớn thế này cũng không thể báo với bên nhóm thiếp thất kia được. Người đầu tiên nhận được tin tức chính là Trần phu nhân, bà có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền truyền đạt tin tức này đến cho lão phu nhân – mẹ của Trần Nhiên, ý muốn dò hỏi nên phải xử lý chuyện này như thế nào.
Lão phu nhân với tóc xám trắng cùng khuôn mặt tiều tụy phúc hậu đến mí mắt cũng chẳng thèm động, nói với phu nhân một câu: “Tiểu tam đã chết non từ lâu, cô nhóc từ đâu ra này mà dám chạy lại đây tống tiền, cứ đuổi đi là được, không cần nhiều lời làm gì.”
Ánh mắt phu nhân hơi chững lại, rồi cúi đầu đồng ý.
──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────
A Điêu nghe được tiếng động bên trong cánh cửa, thân thể cô vốn đang dựa vào cửa lập tức đứng thẳng, rồi bước tới.
Nhưng cửa vẫn không mở.
Người hầu từ máy camera giám sát lại đánh giá trên dưới A Điêu thêm một lần nữa, càng thêm xác định phán đoán của các chủ nhân. Đây làm sao có thể là con cháu Trần gia được chứ, hắn nói thẳng: “Phu nhân chúng tôi nói Trần gia không có ai tên là Trần A Điêu cả, còn thỉnh cô đi nơi khác hoá duyên đi.”
Hoá duyên? Hoá duyên!
Thiếu điều nói rõ cô tới là để xin cơm.
A Điêu nghiến răng, lấy văn kiện mình chuẩn bị sẵn ra từ trong ba lô, tiếp tục ngọt ngào nói: “Tôi biết lời mình có chút khó tin, nhưng tôi có tư liệu cùng công hàm của Hộ Bộ, còn có văn kiện xét nghiệm ADN, tất cả đều có thể chứng minh thân phận của tôi. Làm phiền hãy lấy đọc thử, tôi chẳng muốn lấy gì của Trần gia cả, tôi chỉ muốn Trần gia sửa lại giấy khai tử của bản thân mà thôi, tôi còn phải đi học, tôi…”
Lời còn chưa nói xong.
“Lăn lăn lăn, kẻ lừa đảo từ đâu đến, đã nói là ở đây không có ai tên này rồi mà. Nếu không rời đi, thì chớ trách hộ vệ trong phủ động thủ, cô không biết đối với người gây rối trước cửa nhà quan thì hộ vệ có quyền đánh chết hả?”
Cửa chính còn không có mở, hộ vệ cũng không ra tới, nòng súng trí năng trên cửa mở ra, lộ ra họng súng đen ngòm, nhắm thẳng vào A Điêu.
A Điêu: “…”
Con mẹ nó, ngọt ngào không nổi nữa rồi.
Cô cắn chặt môi dưới, hai má hơi phồng lên định nói gì, nhưng cuối cùng vẫn lui một bước, không nói gì rồi bỏ đi.
Dáng người nhỏ gầy kéo chiếc vali của mình càng đi càng xa.
Phía sau cổng chính, người hầu nơm nớp lo sợ nhìn về phu nhân đoan trang quý phái, “Phu nhân, cô ấy đã rời đi rồi, nhưng cô ấy có để lại những tư liệu đó trên đất, phu nhân có muốn nô tài lấy vào hay không?”
Bà rũ mắt, cho một ánh mắt, người hầu lập tức mở cửa ra ngoài lấy tư liệu, cẩn thận đưa cho phu nhân.
Dáng người xinh đẹp cùng làn váy khẽ lay động, phu nhân cùng nha hoàn rời đi.
Sau khi vào phòng, bà đọc hết những tư liệu đó, nhưng sau khi ngồi xuống, liền ném nó vào lò sưởi trên tường.
Ngọn lửa từ từ nhấn chìm nó.
Trong ánh khói lửa, gương mặt lạnh nhạt không chút dao động của bà như ẩn như hiện.
──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────
Bánh xe của vali phát ra tiếng cọ xát trên con đường lát đá xanh, thỉnh thoảng còn bị xốc nảy một chút khi vấp phải hòn đá nhỏ. Bên đường tràn đầy các cửa hàng phồn hoa, những cô gái thời thượng cùng những anh thanh niên thành phố tới lui tấp nập, cảnh tượng vội vã mà nhộn nhịp, hương thơm của các loại mỹ thực tỏa ra khắp nơi, và những tủ kính được bày bán những món trang sức đắt tiền.
Một lát sau, cô thật sự đi không nổi nữa, liền ngồi trên ghế công viên.
Cô mờ mịt khổ sở thật lâu, cho đến khi cô thật sự nhịn không được.
Lạp xưởng nướng ở quầy đối diện thơm quá đi.
──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────
Lạp xưởng là muốn mua, hơn nữa cô muốn mua tận ba cây luôn.
A Điêu một bên khổ sở một bên ăn lạp xưởng nướng và uống trà sữa, cô bắt đầu suy xét bản thân nên làm gì tiếp theo bây giờ.
Cô lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Phản ứng của Trần gia… Có hơi kỳ lạ.
Đầu tiên, nếu Trần gia thật sự nhận định cô không phải Trần A Điêu thật sự, thì với tư cách là một gia đình quan chức, khi gặp được người dám mạo nhận huyết mạch này thì tám chín phần mười ai cũng sẽ lựa chọn trực tiếp báo quan bắt lại để xử lý, nhằm tránh trường hợp cho người này tiếp tục làm ầm ĩ ở bên ngoài gây ảnh hưởng đến thanh danh gia tộc. Danh tiếng của gia tộc là rất quan trọng, đặc biệt là Trần gia vốn có nhiều thế hệ dựa đọc sách và ý chí tiến thủ để thi vào triều làm quan thanh lưu*, thì hẳn là sẽ không phạm vào loại sai lầm cấp thấp như vậy.
(Thanh lưu: thanh liêm, chính trực, lưu danh sử sách)
Thứ hai, nếu Trần gia biết cô là Trần A Điêu, lại từ chối nhận thân, muốn đuổi cô đi. Nguyên nhân thì có rất nhiều, nhưng khả năng cao nhất vẫn là người trong Trần gia không muốn cô trở về, chẳng hạn như người vợ đương nhiệm của Trần Nhiên, hoặc là chính bản thân Trần Nhiên, cũng có thể là… bà nội cô.
Dù sao ba người này cũng là người có quyền quyết định nhất trong việc này.
Nhưng cho dù là ai đi nữa, nếu bọn họ thật sự không muốn tiếp nhận cô, vậy thì những tư liệu cô lưu lại cũng vô dụng.
Cô đang đánh cuộc vào tình huống khác —— chẳng liên quan gì đến cô, mà là bản thân trạng thái của Trần gia vốn đã không ổn.
Tên người hầu kia là mới tới, cho nên không hiểu rất nhiều quy củ, thái độ làm việc cũng nơm nớp lo sợ, chẳng đủ kinh nghiệm, hiển nhiên là lâm thời nhận việc.
Một người hầu mới nhận vào phủ thì không gì kỳ quái, nhưng điều kỳ quái nhất chính là một người hầu mới ấy vậy mà lại bị phái tới tiếp khách ở cổng chính.
Nhưng đừng xem thường công việc này, người tiếp khách ở cổng chính là cực kỳ quan trọng, người làm quan sợ nhất đắc tội với người khác. Cửa chính dù chỉ là bề ngoài, nhưng cũng là thể diện, hơn hết nó còn là trước thềm xã giao.
Trong trường hợp có khách quý tới, người hầu mới không hiểu quy củ làm phật lòng người đến, chủ nhà cũng chỉ có thể đội nồi mà thôi, chẳng có nào để chỗ kêu oan cả.
Hơn nữa ngoại trừ vào thời kỳ đặc thù, thì trường hợp cửa chính nhà quan đóng chặt thường là do nội trạch xảy ra chuyện hoặc là lẩn tránh rủi ro, không cho người khác nhìn trộm cơ mật.
Trần gia xảy ra chuyện?
Cho nên rất nhiều người hầu cũ đã từ chức để tránh hiểm, do Trần gia không đủ người dùng, nên khiến cho người hầu mới đi canh cửa chính, dù sao thì gần đây cũng sẽ không quý nhân nào ghé thăm, chẳng sợ đắc tội với người ta.
Vậy việc này cũng không nhỏ đâu, không phải họa diệt môn đó chứ.
A Điêu nhai lạp xưởng trong miệng, trong tiềm thức nghĩ: Có phải bà nội biết mình tới, cho nên muốn mình tránh họa sao? Vì vậy mới không nhận mình?
Nhớ tới bà lão béo ục ịch khắc nghiệt và độc miệng kia, A Điêu bỗng ăn không vô, liếc mắt nhìn khắp công viên.
Thời tiết hôm nay rất tốt, nhưng lại có rất ít trẻ nhỏ tới đây chơi đùa.
Lúc nãy, cô cũng phát hiện trên đường có ít người hơn, chủ yếu là ít trẻ nhỏ hơn nên người lớn dắt trẻ nhỏ đi chơi cũng ít đi rất nhiều.
Cô rũ mắt xuống, duỗi tay cầm điện thoại, rồi đăng nhập vào một số trang web cộng đồng ở Lăng Thành. Cô đọc lướt qua một số bài đăng, rất nhanh cô liền hiểu được tình hình.
Những ma linh gây nguy hại ở Lăng Thành vẫn còn chưa tìm được, mà sự việc phát sinh ở xã Kiếm Nam, người phụ trách nơi này là… Quả nhiên, quan Tư Mã Châu ở Lăng Thành chính là Trần Nhiên.
“Quan lục phẩm, chức vị cũng không thấp đâu.”
Bộ đầu Phong Đình mà cô biết là một đêm nhảy tận ba cấp phẩm, nhưng đó là quan võ, quan võ vốn chính là ăn cơm thanh xuân*. Khi cơ hội tới, thân thể khỏe có thể đánh có thể giết là có thể đạt được công trạng, còn có cơ hội trực tiếp thăng chức từ đầu mục nhỏ lên thành thiếu tướng quân, nhưng đây chính là công việc nguy hiểm, dễ mất mạng như chơi.
(Ăn cơm thanh xuân: kiếm sống nhờ sức trẻ, và khỏe mạnh)
Huống chi, linh khí sống lại là một kỳ ngộ lớn như vậy.
Quan văn thì lại khác, quan văn chính là từ từ mưu tính, chỉ cần không phạm lỗi, thì việc thăng quan tiến chức là nhờ vào tích trữ tư lịch* như nước ấm nấu ếch. Thoạt nhìn quan văn không bằng quan võ, nhưng lại rất ổn, hơn nữa phạm vi hành nghề rộng, dễ dàng ban ơn cho thế hệ sau. Quan trọng nhất, khi quan văn tiến vào tuổi sáu bảy chục thì thân có thể già nhưng chí chưa già, nhưng quan võ lại không được như vậy. Với quan võ, thời thanh niên và thời tráng niên mà không thể nắm bắt lấy kỳ ngộ, thì vào cái tuổi xế chiều liền chẳng có ngày xuất đầu, hơn nữa đãi ngộ họ nhận được còn thấp hơn những quan văn cùng cấp bậc rất nhiều.
(Tư lịch: như tích trữ kinh nghiệm, như CV vậy đó)
Vào thời đại linh khí biến mất, đọc sách là con đường ra đứng đắn nhất, nhưng hiện tại… cha cô đang gặp chuyện rắc rối.
Vốn là một vị quan văn quản lý các khu vực địa phương ở Lăng Thành nay lại bị dính vào vụ ma linh tàn sát khắp nơi. Trong trường hợp đánh không lại, thì có thể nộp đơn xin thuyên chuyển lên triều đình để phía trên điều phái người tới giải quyết là được, nhưng vấn đề ở đây là quan quản lý Lăng Thành vẫn chưa tìm ra kẻ gây án.
Tội danh này rất lớn.
Tội không điều tra, tội vô năng, bất tài,… đều đủ để chôn vùi con đường thăng quan tiến chức. Trường hợp thảm nhất là nếu cuối cùng vẫn không tra ra hung thủ, mà số trẻ em mất tích ngày càng tăng khiến tiếng dân oán than ồn ào đến các Bộ khác, vậy thì chỉ giáng chức không thôi chưa chắc là đã có thể bình ổn được.
“Nhìn phản ứng của Trần gia, đây là sắp bị bãi bỏ chức vụ, hay vẫn là bị xét nhà?”
A Điêu vốn là người lương bạc, cô đã hết ôm hy vọng gì với Trần gia từ 800 năm trước rồi, nếu không phải vì để giải quyết vấn đề đi học của bản thân, thì còn lâu cô mới mò tới Trần gia để rước cái bực vào người.
Hiện tại cô đã đoán được tai họa sắp ập xuống Trần gia, trong lòng cô chắc cảm thấy hả dạ lắm nhỉ?
Hả dạ cái rắm, mà ngược lại cô còn có một cảm giác tràn ngập nguy cơ kiểu ‘tai vạ nổ hố phân ở đạo quán nhà mình’ vậy.
“Chỉ có hai loại tình huống: nếu Trần gia phải gánh tội, thì con cái cũng phải chịu tội chung. Nhận mình về, thì rất khả năng mình cũng bị liên lụy vào, đến đi học cũng không đi được. Không nhận mình, thì mình có thể đứng ngoài cuộc, nhưng bản thân cũng chẳng thể tiếp tục theo học được, từ đây chỉ có thể làm dân thất học có bằng cấp thấp.”
Hiện tại, đại học đã phổ biến rộng rãi cả rồi nên nếu nhập học thì nhất định cần phải chứng minh thân phân. Cái mìn* hiện tại này của cô cũng chỉ ‘nổ’ ra trước thời hạn mà thôi.
(Mìn/Lôi: cảm thấy bất ngờ, như sét đánh giữa trời quang. Đọc truyện mà nói dẫm phải lôi thì cách dễ hiểu như dẫm phải sh*t =]]])
Nếu không giải quyết được thì nó vẫn luôn mãi tồn tại.
Cô cũng chẳng còn đường lựa chọn nào khác.
Một bên là sự an toàn của bản thân, một bên là tiền đồ tương lai, cô nên chọn như thế nào đây?
Cô chẳng thể che giấu được những chuyện đã xảy ra ở huyện Kỳ Sơn, hơn nữa người đàn ông rất có thể là người của Tưởng gia trên phi thuyền kia… Cô không chắc bản thân đã có thể che giấu hoàn hảo.
Tưởng gia và người sòng bạc chưa chắc sẽ bỏ qua cho cô.
Trong trường hợp bị bại lộ, mà cô lại chẳng thể đi học để có con đường trèo lên trên, thì một bé gái mồ côi chỉ mới học cao trung sao có thể có kết cục gì tốt nếu không có người che chở?
Thế giới hiện tại lại nguy hiểm như vậy.
A Điêu ợ một tiếng, bỗng cảm thấy cây lạc xưởng cuối cùng trên tay chẳng còn thơm như trước nữa.
──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────
Nơi đặt thiết bị tập thể hình cách công viên không xa, một thanh niên ăn mặc thời thượng một bên rèn luyện, một bên nói chuyện với một người qua tai nghe.
“Cô ta đang ăn lạp xưởng trong công viên, cây thứ ba rồi.”
Thanh âm oán giận vang lên ở đầu bên kia: “Vẫn còn ăn hả?! Những ba cây! Không hổ là thôn cô… Anh cảm thấy có phải cô ta có vật dẫn và đã hấp thu linh khí không?”
Linh khí trở lại cũng được mấy ngày rồi, tuy có rất nhiều người thông minh đều khắc chế mà ẩn tàng đi sự biến hóa của bản thân, nhưng cũng có không ít kẻ ngu xuẩn khoe khoang sự biến hóa của chính mình trên mạng hoặc là trước mặt những người khác.
Sức lực trở nên mạnh hơn, tốc độ nhanh hơn,… Đây là những biểu hiện trực quan nhất.
Vì vậy nếu Trần A Điêu có vật dẫn linh khí, thì cho dù cô có thể che giấu thương thế của mình, cũng rất khó có thể hoàn toàn che dấu những sự biến hóa đó.
“Chờ một chút, cô ta chuẩn bị ném cây lạp xưởng nướng, xem lực ném của cô tay như thế nào đã.” Thanh niên cảm thấy trước mắt là một cơ hội tốt, Tưởng Xuân cũng thông qua camera trên ngực hắn ta mà thấy được A Điêu cách đó không xa… Hai người đều trừng lớn cặp mắt như đậu xanh của mình.
A Điêu thật sự ăn không vô nữa, nên ném nó chung với hai xiên que trước.
Vì thế cô… Đứng lên, đi đến cạnh thùng rác rồi nhẹ nhàng ném rác vào, cũng thuận tiện nhặt mấy chai nước khoáng bên cạnh bỏ vào thùng.
Tưởng Xuân cùng thanh niên: “…”
Tố chất còn rất cao đó.
Rồi sau đó bọn họ liền thấy A Điêu tiếp tục ngồi xuống nghịch di động, biểu tình rất trầm trọng, cũng không biết là đang xem gì.
Vừa lúc, hai người họ cũng có thể trò chuyện một lát.
Tưởng Xuân: “Chương Trình, mọi chuyện phải nhờ anh rồi.”
Chương Trình: “Cậu Tưởng có ân với tôi, vì tiền đồ của cậu Tưởng, đây là điều tôi nên làm.”
Hai câu trò chuyện đơn giản liền tiết lộ ra một điểm mấu chốt: Tưởng Xuân không chiếm được vật dẫn linh khí, A Điêu là hy vọng duy nhất của hắn, khó trách hắn cứ như phát rồ mà nhìn chằm chằm A Điêu.
Tưởng Xuân: “Vậy thì dựa theo phán đoán và trực giác của anh, thì liệu cô ta có khả năng sở hữu vật dẫn hay không?”
Chương Trình: “Cậu Tưởng kỳ thật cũng có thể xem là một người bình tĩnh, sẽ không dễ gì chó cùng rứt giậu*, có thể thấy được cậu Tưởng có điều hoài nghi với cô ta, vậy thì cần gì phải hỏi tôi chứ.”
(Chó cùng dứt giậu: Bị dồn vào bước đường cùng nên phải liều lĩnh để thoát thân.)
Tưởng Xuân vốn dĩ không nghĩ nói, nhưng nghĩ đến bản thân còn phải ỷ vào đối phương để lấy được vật dẫn linh khí, nên liền mở miệng: “Cô ta là người của huyện Kỳ Sơn, bỗng nhiên chạy tới Kim Lăng, sau lại chẳng ngừng nghỉ bay thẳng tới Lăng Thành. Tôi có tra được bên huyện Kỳ Sơn là học tịch cô ta có chút vấn đề, hơn nữa hộ khẩu của cô ta vốn là ở thành Kim Lăng… Đây cũng chẳng thể xem là điểm đáng ngờ, vì giải quyết vụ học tịch, cô ta vội vàng chạy qua chạy lại như vậy cũng bình thường, có thể là bởi vì học tịch ở Hộ Bộ Kim Lăng bên kia xảy ra vấn đề, nên cô ta mới chạy đến Lăng Thành giải quyết, nhưng sơ hở lớn nhất là —— tiền của cô ta từ đâu tới?”
Không nói tới cái khác, chỉ riêng tiền vé phi thuyền bay từ Kỳ Sơn tới Kim Lăng đã không phải là số tiền nhỏ, chưa kể những khoản tiêu dùng sau đó, vậy thì cô cũng cần ít nhất là hai ngàn tinh tệ.
Sau khi nghe Tưởng Xuân phân tích, Chương Trình nhướng mày: “Nếu một người bỏ ra hai ngàn tinh tệ vì thời gian cấp bách, vậy có nghĩa là trong tay cô ta có ít nhất một vạn, chỉ có như vậy mới phù hợp với nhu cầu tiêu dùng hiện tại của cô ta.”
Tưởng Xuân cười lạnh nói: “Chắc hẳn cô ta có dính dáng tới án Linh Môn dưới gốc đa già trong ngõ nhỏ của huyện Kỳ Sơn, hơn nữa cô ta đã chiếm được rất nhiều lợi ích từ đó, nếu không thì tôi chẳng nghĩ ra lý do nào khác nữa.”
Mà một người bình thường thì làm sao có năng lực dính dáng tới vụ đó?
Lúc trước, A Điêu có hỏi Phong Đình liệu nguồn gốc của phần khen thưởng có được giữ bí mật hay không chính là vì lý do này, bởi vì cô biết nếu chuyện này bị bại lộ, cô nhất định sẽ bị người hoài nghi là có giấu vật dẫn linh khí.
Nhưng những khoản tiêu dùng này không giấu được, vận khí của cô không tốt, đụng phải ông chú miệng rộng của Tưởng Xuân, còn bị đối phương theo dõi suốt một đường.
Vậy nên Tưởng Xuân đã biết chuyện.
Chương Trình liền hiểu rõ: “Ồ, hóa ra cậu Tưởng cũng chẳng phải chó cùng rứt giậu.”
Lời nói của người này vài lần để lộ ra vài phần khinh miệt, trong mắt Tưởng Xuân lóe lên một tia lạnh lẽo, “Dù sao, anh giúp tôi nhìn chằm chằm cô ta trước đã.”
Chương Trình: “Sao, cậu Tưởng muốn đích thân đến đây à? Cũng được, cô ta phải đi, tôi nói chuyện với cậu Tưởng sau vậy.”
Sau khi cúp điện thoại, hắn ta cười nhạo: “Xem ra là không tin tưởng mình đâu, cảm thấy mình sẽ giếm đưa vật dẫn linh làm của riêng.”
Cất điện thoại đi, hắn ta đi theo A Điêu, nhưng cô vẫn chưa nhận thấy bản thân bị người theo dõi, bởi vì xét cho cùng thì cô cũng chỉ là một cô gái trẻ bình thường mà thôi.
Còn Chương Trình thì lại lợi hại, nếu không hắn ta cũng sẽ chẳng được Tưởng Quảng tin tưởng trọng dụng như hiện tại. Hắn ta đi theo sau A Điêu, rất nhanh liền phát hiện cô chạy tới xã Kiếm Nam.
Cô ta là đang tìm chết à? Bên Kiếm Nam kia không mấy yên ổn.
──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────
Sự việc xảy ra ở xã Kiếm Nam, nhưng A Điêu vừa đọc tất cả các bảng tin về các vụ mất tích ở trên mạng.
Trước mặt đã có 23 trẻ em mất tích, độ tuổi khoảng từ 6 tới 12 tuổi.
Các quan ở huyện Kỳ Sơn đều được coi là người có năng lực, cũng có nhân tài như Phong Đình, huống chi là Lăng Thành – thành phố cấp hai này. A Điêu tin tưởng hiện trường vụ án chắc chắn là không có lưu lại bất kỳ manh mối gì, ít nhất nếu tổ điều tra dấu vết của phủ Lăng Thành cũng không phát hiện ra được, vậy thì chắc chắn cô cũng không thể nhìn ra thêm mấy đóa hoa gì được đâu.
Tuy nhiên… Sau khi A Điêu tới xã Kiếm Nam, cô liền chọn ở trong một khách sạn hạng trung có cảnh giới cùng khả năng phòng ngự nhất định.
Sau khi vào phòng, A Điêu lập tức mở bản đồ xã Kiếm Nam ra, rồi lấy bút đỏ đánh dấu hiện trường 23 vụ án, cũng đánh số thứ tự dựa theo thời gian vụ án xảy ra bên cạnh những chấm đỏ đó.
Vụ án thứ nhất phát sinh vào ngày thứ ba sau khi linh khí trở lại, mà vụ án thứ 23 vừa xảy ra vào ngày hôm qua, mỗi ngày đều có vài vụ được báo lên.
Bảy ngày, 23 vụ án.
“Tập kích dày đặc trong phạm vi lớn như vậy, nếu là ma linh, thì dưới lòng đất của Lăng Thành nhất định là có Địa Quật. Dựa theo tập tính gây án của những con giun đất biến dị thì rất có khả năng đó cũng là tập tính của đa phần của những sinh vật sống dưới lòng đất. Trên cơ bản thì chúng nó ăn uống để bổ sung chất dinh dưỡng nhằm đẩy nhanh tốc độ sinh sản, đồng thời triệu tập đồng loại tới, sau đó chúng sẽ mở rộng số lượng và phạm vi tập kích. Chính vì vậy, mỗi ngày phạm vi chúng tản ra bên ngoài sẽ rộng hơn hẳn.”
Nghĩ như vậy, A Điêu liền thay đổi một cây bút màu khác, rồi kết nối chấm đỏ của những vụ án cùng xảy ra trong một ngày, rất nhanh liền xuất hiện một… biểu đồ màu sắc rực rỡ với những đường nối giao nhau hỗn loạn.
Loạn như vậy?!
Điều này dường như không phù hợp với thói quen xâm lấn của ma linh.
Bản đồ trước mắt còn trực quan hơn những bản tin được ghi chép lại rất nhiều, A Điêu kinh ngạc.
Vốn dĩ cô chỉ muốn vẽ ra phạm vi tấn công tiếp theo của ma linh, để chuẩn bị đối phó, nhưng lại không ngờ tới kết quả như vậy.
“Đây hẳn không phải là một con ma linh cường đại gì, nếu không sẽ không điệu thấp như vậy, mà ngược lại nó đã sớm tàn sát những người dân trên mặt đất một cách điên cuồng, sẽ không che che giấu giấu như vậy, chẳng lộ chút manh mối nào.”
“Nhưng nếu ma linh này là chủng tộc cấp thấp như giun đất biến dị, thì do chỉ số thông minh thấp nên nó sẽ phải phục tùng bản tính khát máu của bản thân thì phạm vi tấn công sẽ không hỗn loạn như vậy…”
A Điêu vừa nghĩ đến đây, thì rất nhanh đã có rất nhiều video do người dân trong xã Kiếm Nam ở Lăng Thành quay lại về vụ án này được phát ra. Trong số đó là có rất nhiều hình ảnh của hàng trăm ngàn quan sai từ Lăng Thành đang tiến hành các loại điều tra cùng các cuộc tập kích bất ngờ.
Dựa theo tuyến thời gian, trên cơ bản thì cô có thể tra ra chỗ dàn trận tập kích của quan phủ trong một ngày đó, cùng với mục tiêu tìm tòi của bọn họ.
Lại so sánh các chấm đỏ này với những hành động của quan phủ.
Nhìn nhìn, A Điêu trong vô thức viết xuống giấy vài chữ mấu chốt: Không lưu lại manh mối, điệu thấp, kế hoạch kín đáo, phạm tội biết tính trước.
Do đó hung thủ đã bắt đi những đứa trẻ rất có thể không phải là ma linh, mà là con người!
Hơn nữa, đám người này rất có thể đã cài nội gián bên trong quan phủ, vì vậy mà họ đã biết trước được các hành động của quan phủ, bởi vì các địa điểm điều tra của quan phủ thường không có quy luật cố định, cho nên vì để ứng phó mà các địa điểm gây án của bọn chúng cũng chẳng có quy luật nào.
Cuối cùng tạo thành bản đồ nhìn như dày đặc và ngay ngắn hiện tại, nhưng kỳ thật lại có rất nhiều điểm gây án hỗn loạn.
“Hóa ra là do người làm, thảo nào lại như vậy. Hiện tại, quan phủ phỏng chừng là đang huy động toàn lực đào hầm, chủ yếu là để tập trung điều tra ma linh, ngược lại bỏ qua người. Ma linh thì trốn dưới mặt đất, nhưng người lại trốn trên mặt đất, bọn họ tự nhiên là không tìm được.”
Khi vừa mới bước vào xã Kiếm Nam, A Điêu liền thấy được rất nhiều đường hầm được khai quật, có thể thấy được quan phủ Lăng Thành cũng đã rất nỗ lực, đáng tiếc là cách này giải quyết được gì.
“Nhưng bên trong quan phủ khẳng định cũng có vấn đề.”
A Điêu nói không phải là nội gián, mà là các phe phái chính trị trong tiểu đoàn đội có vấn đề.
“Cái đội ngũ này lệ thuộc vào phủ Tư Mã Châu, là vệ binh trực thuộc của lão cẩu Trần Nhiên, nhưng đội ngũ quan sai trực thuộc quan phủ, tức là dưới quyền điều phối quản hạt của quan Thứ Sử, quỹ đạo hành động của hai đội ngũ này cơ bản là khác nhau, có thể thấy được hoặc là bọn họ tín nhiệm lẫn nhau, hai bút cùng vẽ, hoặc là có tranh chấp, nên tách nhau một khoảng cách rất xa.”
A Điêu bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt trở nên ngờ vực.
Nếu là vế sau… Trần Nhiên có mâu thuẫn với Triệu Du, quan Thứ Sử của Lăng Thành, vậy thì tình hình còn tồi tệ hơn những gì cô dự đoán ban đầu.
Thứ Sử chính là quan ngũ phẩm, hoàn toàn đè bẹp Trần Nhiên.
Khó trách trạng thái của Trần gia lại không ổn như vậy.
Da đầu A Điêu tê dại, có một loại xúc động muốn quay đầu rời khỏi Lăng Thành, nhưng cuối cùng cô vẫn bình tĩnh lại, bắt đầu xem xét trang web chính thức của quan phủ Lăng Thành.
Bởi vì tình hình đã trở nên quá khó coi, nên trên thực tế tất cả các quan viên ở Lăng Thành đều chung một cảnh ngộ, một khi triều đình giáng tội, chỉ có kết cục ai thảm hại hơn mà thôi.
Nhưng thái độ quan phủ vẫn phải có —— treo giải thưởng.
“Chỉ cần đưa ra manh mối trợ giúp quan phủ điều tra vụ án này, liền có thể nhận được phần khen thưởng nhất định, giải thưởng cũng không ít đâu.”
“Để nhìn thử xem đã… Nếu manh mối có lợi cho việc phá án, có thể nhận được từ 5——20 vạn tinh tệ?!”
Nhiều như vậy!
Đôi mắt A Điêu tái đi rồi, lại chẳng còn nửa điểm do dự gì về việc dính líu tới vụ này nữa.
Nhưng chỉ với manh mối này sợ là rất khó để lấy được bằng chứng, cho dù nó có thể cho quan phủ chút linh cảm, nhưng đối phương cũng chưa chắc nguyện ý nhận, sau khi xem xong liền nói với đối ngoại là không chọn dùng.
Những quan viên ở thành phố… phức tạp hơn nhiều so với những quan chức ở huyện thành nhỏ.
Cô chỉ nhắm đến cung cấp manh mối, thay vì trực tiếp đi quan phủ để đổi thưởng.
Cho nên… Sau khi mua một tài khoản bị vứt đi trên Taobao, A Điêu liền dùng tài khoản này chủ động gửi tin nhắn đến một hòm thư.
Gửi ai? Đương nhiên gửi cho cẩu nhà giàu, cha của cô rồi.
Thân còn chưa nhận đâu, nên mẹ nó, hốt một số tiền tới tay trước rồi tính sau.
Nhưng cô phải nhớ lại cái hòm thư nào là của ông ta cái đã… Khi còn nhỏ hình như cô có thấy qua.
──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────
Trong phòng làm việc của quan Tư Mã Châu ở Lăng Thành, Trần Nhiên thật ra cũng không khủng hoảng như những người bên ngoài phỏng đoán. Ông vốn là kẻ giảo hoạt, bên trên có quan lớn thù địch bài xích, bên dưới lại có nguy cơ bức bách, ông biết nếu chính mình không giữ được bình tĩnh, thì chắc chắn bản thân ông cách cái chết cũng chẳng còn xa nữa.
Ông đã lờ mờ nhận thấy được có chỗ nào đó không đúng, bởi vì quá khó tra xét.
Khó điều tra như vậy, thì đó có thật việc mà kẻ hèn như đám ma linh cấp thấp kia có thể làm được chứ?
Như thế nào mà ông lại cảm thấy…
Giờ phút này, ông cũng nhìn tấm bản đồ trước mặt, nhìn nhìn, thì bỗng nhiên có tin nhắn được truyền đến hộp thư điện thoại.
Quan vụ bận rộn thì ai còn sẽ phản ứng hòm thư, nhưng mạng truyền thông của quan viên là có quản chế, điện thoại công thì sẽ có cấp dưới xem xét xử lý, còn số di động tư nhân… bình thường chỉ dùng giữa những người thân thuộc.
Chẳng lẽ là tâm phúc* điều tra có kết quả?
(Tâm phúc: cấp dưới đáng tin cậy)
Ông lập tức cầm điện thoại lên xem, lại thấy được một tin nhắn như vậy.
—— Tôi có manh mối về nguy cơ lần này của Lăng Thành, nó có thể phá vỡ cục diện* bế tắc trước mắt của quan viên ở Lăng Thành, nhìn tới nhìn lui, tôi cảm thấy tình cảnh của Trần đại nhân không được tốt lắm nên có lẽ ngài sẽ muốn giao dịch với tôi.
(Cục diện: Tình hình chung của cuộc đấu tranh, cuộc tranh chấp, biểu hiện ra trong một thời gian nhất định)
Phản ứng đầu tiên của Trần Nhiên: đối phương là kẻ lừa đảo, nhưng nếu có thể lấy được hòm thư tư nhân của mình, vậy có thể chứng minh đối phương có một phần bản lĩnh nhất định, những tên trộm vặt khác thì không có năng lực như vậy.
Vì thế ông dò hỏi: “Manh mối gì? Giá bao nhiêu?”
——10 vạn tinh tệ.
Mức giá này không cao, mà cũng không thấp lắm, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được của loại quan chức như Trần Niên.
Phần lớn các viên chức đều kinh doanh tài sản riêng, không cần phải dựa bổng lộc để sống.
Trần Nhiên đáp ứng, nhưng cũng nhắc nhở đối phương: “Tôi có thể đưa cho cậu tiền đặt cọc trước, nhưng cậu tốt nhất là bảo đảm manh mối của mình là hữu ít, nếu không…”
—— Không cần tiền cọc.
—— Tôi trực tiếp gửi cho ngài là được, có đáng giá hay không thì tự ngài xem xét.
—— Đương nhiên tôi cảm thấy Trần Nhiên đại nhân như ngài đây cũng sẽ không quỵt nợ, rốt cuộc tôi đã chụp màn hình, nếu như bị lộ ra ngoài thì mặt mũi của ngài cũng sẽ khó coi nhỉ.
Khóe miệng Trần Nhiên xệ xuống, còn chưa có giao dịch đã uy hiếp ông trước?
Bên kia, A Điêu đã cẩn thận chụp lại tất cả các manh mối mà cô tìm được, sau đó lại viết email miêu tả chi tiết những phỏng đoán của mình, cuối cùng khi gửi email đi cô cũng chụp lại bảo tồn.
Lúc Trần Nhiên nhận được email liền trực tiếp đọc nó, ánh mắt ông sáng lên, nhưng sau khi đọc toàn bộ, ông lại rất bình tĩnh, trả lời: “Chỉ có như vậy mà cậu đòi tận 10 vạn tinh tệ? Không đáng tý nào.”
Uii chà, quả nhiên.
Trần Nhiên vẫn còn đang đợi phản hồi của đối phương, nhưng không nghĩ tới đối phương sẽ trả lời chỉ sau vài giây, như thể đã đoán trước lời đáp trả của ông.
—— Đây đúng không phải biện pháp lớn lao đáng để lưu danh sử sách gì, nếu không thì cái giá chẳng phải là 10 vạn thôi đâu. Chẳng lẽ Trần đại nhân còn trông cậy vào tôi giúp ngài xử lý những đối thủ kia của ngài à?
Trần Nhiên biến sắc.
—— Có lẽ trong lòng ngài đã ngờ vực từ lâu, chỉ là không có chứng cứ xác thực, cũng chẳng thể thuyết phục vệ binh dưới trướng ngài cùng các quan viên khác trong Lăng Thành quan viên để phối hợp với ngài, nếu là chuyện này bị báo lên trên, chỉ sợ còn ngài sẽ bị người nào đó áp chế buộc tội, hoặc là trích quả đào đoạt công trạng, cho nên hiện tại ngài đang lâm vào cục diện bế tắc.
—— Nhưng có cái manh mối bé nhỏ không đáng kể này, ít nhất ngài có thể thuyết phục những đồng liêu đồng dạng không muốn chết trong vụ án kiện lần này.
—— Trời muốn sập rồi, tiền đồ của ai thì không phải tiền đồ đâu? Đây xem như cọng rơm rạ cứu mạng mà thôi, chẳng cần chứng cứ thật như sắt, chỉ cần một cơ hội là được.
A Điêu chưa bao giờ dám xem thường người tài ở các nơi, cũng chưa từng xem thường Trần Nhiên. Cô biết cho dù cấp dưới của Trần Nhiên có người tài thì cũng bị quan Thứ Sử trấn áp chế nên lực chú ý phân tán ra nhiều, khiến họ phải dùng nhiều thời gian ứng phó người ta làm khó dễ. Mặc dù những quan cấp dưới có một số ý tưởng về vụ án này, cũng chẳng thể biểu lộ ra được, quan trọng hơn hết là phương hướng tư tưởng của bọn họ đang còn kiềm chế lẫn nhau —— tất cả đều lọt vào cái hố hung phạm đào sẵn là ma linh, cũng ở trong cái hố này, họ thi xem ai đào càng sâu mà thôi.
Đối với Trần Nhiên mà nói, cho dù ông nghĩ tới thủ phạm không phải ma linh, cũng chẳng thể trực tiếp báo lên với Thứ Sử, bởi vì nếu như không tra được gì, thì ông phải đội nồi gánh tội, còn trong trường hợp điều tra phá án có kết quả, thì xác suất lớn nhất là sẽ bị người đoạt mất công trạng, còn loại trừ ông ra ngoài.
Nếu không thể áp chế được Thứ Sử một đầu, thì cục diện chính trị bế tắc của ông ở Lăng Thành sẽ không phá giải được, tuy rằng chuyện này có liên quan đến an nguy của người dân trong Lăng Thành, nhưng trước sau gì ông vẫn luôn là kẻ chịu thiệt thòi, điều này không phù hợp với ích lợi chính trị của ông.
Muốn làm thì phải tránh đi lộ tuyến của bên Thứ Sử, một mình giải quyết nguy cơ, công lao lâm giá với thứ sử bên kia, không cho trích quả đào đoạt công trạng, thậm chí người đến sau… Nhưng một người ông thì làm không thành chuyện lớn như vậy.
Trần Nhiên nhìn tư liệu tuy không nhiều mà cũng chẳng ít nhưng thắng ở độ tỉ mỉ chi tiết trên email, suy tư một hồi, bỗng nhiên nhướng mày, gửi một tin cho A Điêu: “Nghe hay đấy, nhưng 10 vạn tinh tệ vẫn quá mắc, tôi cho cậu 5 vạn. Cậu là một người tài, nếu còn có manh mối gì thì chúng ta có thể liên tục hợp tác.”
“Nếu đồng ý, gửi số tài khoản cho tôi.”
Khi nhìn đến tin tức này, A Điêu liền biết Trần Nhiên đang thử cô.
Thử điểm mấu chốt của cô, cũng thử mục đích của cô.
Nếu là vì tiền, thì đối với Trần Nhiên, 10 vạn hay 5 vạn cũng chẳng có gì khác biệt, ông đang phán đoán lập trường của cô.
——5 vạn cũng có thể, coi như là giá chiết khấu cho lần hợp tác đầu tiên, lần sau thì chưa chắc đâu.
—— tài khoản là…
A Điêu gửi cho ông một số tài khoản tiết kiệm trên mạng xã hội, vì dùng cái mạng xã hội cao cấp này thì một quan lục phẩm như ông cũng chẳng có năng lực tra được tài khoản tiết kiệm của cô.
A Điêu cũng không ý định bại lộ thân phận của mình cho cẩu nhà giàu này biết.
Qua vài giây, cô nhận được thông báo của hệ thống, 5 vạn tinh tệ được chuyển vào tài khoản.
A Điêu lại xem tài khoản ngân hàng của mình, hiện tại tất cả tài sản của cô đã tăng lên tới 8 vạn.
Trong nháy mắt kia, cô có chút thất thần.
“Quả nhiên, hỗn loạn luôn đi cùng với kỳ ngộ, khó trách luôn có những người thích đánh giặc.”
A Điêu không suy xét những đề tài đạo đức của chiến tranh và hòa bình, cô chỉ để ý —— mẹ nó, dự toán trong lòng cô là lấy được 5000 tinh tệ, không nghĩ tới lão cẩu Trần gia này lại phá của như thế, một chút đều không hiểu đến tinh túy của việc chào giá cố định và trả giá, thế nhưng cho mình tận 5 vạn tinh tệ, phát tài phát tài!
──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────
Sau khi nhận ra bản thân trở nên giàu có, A Điêu theo bản năng muốn vào Taobao để điên cuồng mua mua mua, nhưng thật nhanh cô liền bình tĩnh lại, phải khắc chế.
Sở dĩ cô chọn Trần Nhiên, hoàn toàn không phải bởi vì ích lợi của cô có liên quan mật thiết với đối phương, mà là bởi vì cô có điều hiểu biết về Trần Nhiên.
Chỉ riêng với thế cục* hiện tại của Lăng Thành, thì Triệu Du một tay làm quan Thứ Sử ở Lăng Thành ấy vậy mà lại rất tầm thường, thậm chí còn có thể xem như là kẻ lòng dạ hẹp hòi trong mắt A Điêu. Ông ta cũng chẳng phải là người tài giỏi sáng suốt gì, phỏng chừng trèo lên dựa vào mối quan hệ, loại người này cho dù vô cùng ngoan độc cũng chẳng thể nào tồn tại được lâu —— bởi vì cho dù ông ta có đối phó được với Trần Nhiên, thì cũng không giải quyết được mối nguy cơ lần này của Lăng Thành.
(Thế cục: Đường đời, thế đạo, tình thế)
Nhưng Trần Nhiên… Tất nhiên là cô cũng chẳng có hảo cảm với Trần Nhiên, cũng chỉ nhằm vào ấn tượng cá nhân khi còn nhỏ. Nhưng không thể không nói bản tính người này xảo trá, cũng biết chân lý làm quan trước hết là không phạm pháp, tiếp theo là phải quản lý tốt địa bàn của mình mà không gây tổn thất tới cục diện chính trị của bản thân, thứ ba là phải biết cân nhắc lợi hại và đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho bản thân.
Con đường quan chức của loại người này thường sẽ vững vàng hướng lên trên.
Còn có một lý do khác là A Điêu trước sau vẫn luôn nhớ rõ tuy rằng tổ tiên Trần gia có chút thanh danh tốt, nhưng cũng đã sớm suy nhược. Đến thế hệ Trần Nhiên đọc sách thì đã chẳng còn viên chức nào từ lâu, còn không bằng những phú hộ tầm thường. Nhưng mà Trần Nhiên người này lại tự mình cố gắng đọc sách, nhờ đó mà tự đề cao giá trị của bản thân rồi thành công lọt vào lọt mắt xanh của tiểu thư nhà quan gia. Sau khi người vợ đầu bị chết bệnh, ông liền cưới người vợ kế có chút căn cơ chống lưng, cho nên Trần gia cũng có một chút đáy.
Sau hai cuộc hôn nhân, ông hẳn là có thể lăn lộn ra một ít thanh danh, rốt cuộc nếu không làm thì phỏng chừng về sau sẽ không còn cơ hội nữa.
“Ngay cả huyện Kỳ Sơn cũng đã phát thưởng xuống, có thưởng thì cũng có phạt, chỉ sợ rất nhanh liền tới phiên Lăng Thành, nếu còn không phá án…”
Thứ Sử + Hung thủ sau màn tương đương với hai đám người, Trần Nhiên chưa chắc có thể phá cục diện bế tắc trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hơn nữa cho dù ông có thể phá giải được, thì cũng chưa chắc kịp để giải quyết chuyện nhập học của cô.
Đương nhiên đối Trần Nhiên mà nói thì việc cô nhập học hay không cũng không quan trọng, sau này ông cũng chẳng sốt ruột mà đi xử lý quan hệ vì cô.
Sau khi nghĩ về điều đó, A Điêu liền thay một bộ quần áo đơn giản, tiện di chuyển.
Kỳ thật cô có bàn tay vàng, mà bàn tay vàng này lại có năng lực trinh sát số một.
“Mặc kệ bọn chúng năng lực che giấu như thế nào, chỉ cần xuất hiện trong một phạm vi nhất định ở quanh mình, bồn cầu có thể cảm ứng được, lại còn có thể có căn cứ thực lực cao thấp của đối phương mà đưa ra phán đoán đại khái.”
Ai có thể phát ra niệm lực, thì đều có thể được bồn cầu phân loại cao thấp.
Đây chắc chắn là cái BUG siêu cấp.
A Điêu thay xong quần áo liền đi ra ngoài, lúc vào thang máy để đi xuống lầu, thì bên trong nguyên bản chỉ có một mình cô… Cửa thang máy vừa chuẩn bị đóng lại, thì một người bỗng nhiên vội vàng chạy tới.
Hệ thống bỗng nhắc nhở.
Một đối tượng công lược cấp thấp.
Ồ, vẫn là cấp thấp.
Không đúng, những người trước kia đều là cấp cực thấp, chỉ duy độc thanh niên đội mũ lưỡi trai này là cấp thấp.
A Điêu chỉ nhìn thấy khuyên tai của đối phương lóe lên một chút, liền nhìn thấy gương mặt bình thường thành thật của đối phương dưới vành nón.
Cửa thang máy đóng lại.
Ivy – Tác giả viết A Điêu gọi cha mình là lão cẩu, cẩu nhà giàu. Thật ra lúc mình edit truyện cũng có phân vân nên để nguyên hay là chuyển sang thuần việt, cũng từng đổi đi đổi lại nhiều lần rồi, nhưng dù có để là gì thì cũng không thay đổi được bản chất hỗn láo ┐( ̄ヘ ̄;)┌ dù gì thì Trần Nhiên cũng đã bỏ rơi A Điêu từ nhỏ với lại cho hoàn cảnh lớn lên của nữ chính như vậy nên mình cũng chẳng thể trách được.