Khá đấy, chất lượng là thứ cốt lõi, có mấy người mà đã kéo ra được hơn triệu năng lực niệm trong vài phút, đó là chưa đề cập tới mỗi bên còn có khá nhiều tay chân đi theo.
Có được 2 triệu năng lực niệm hệt trò đùa.
Trái lại bọn tội phạm bị treo lên lại cho năng lực niệm như táo bón, không đáng nhắc đến.
Bề ngoài A Điêu khí phách hiên ngang, tiêu sái tựa Lý Tầm Hoan phe phẩy quạt với cái đầu mì tôm kéo đầy bầu không khí vĩ đại – quang vinh – chính xác là thế, nhưng trong lòng đã có một con rồng bé ác độc đứng lên hai tay nắm quạt hoa phẩy phẩy, trên thắt lưng buộc váy cỏ nhảy múa uốn éo theo điệu múa váy cỏ*, hu la la hu la la, từ lâu rồi.
*Múa váy cỏ, còn được gọi là Hula, là một điệu múa dân gian truyền thống của Haωaii.
Nhưng anh em tộc họ Lý lại có cảm nhận: Chỉ sợ người này chính là một trong những chủ nhân của phi thuyền gần nơi đây. Hơn nữa tính phương hướng, chắc là người diệt trừ bọn cướp bên kia? Bị dẫn đến đây?
Quan tài, hình hộp chữ nhật.
Đạo thuật này đúng là kỳ lạ.
Những gì người ngoài nhìn thấy là quan tài, tuy nhiên họ nào biết người B bị nhốt trong quan tài đã nhìn thấy một con mắt trên bảng điều khiển nằm dưới chót trên nắp quan tài. Khi mắt đôi bên nhìn nhau, gã phản ứng lại là ngắm tịt mắt vì suy cho cùng gã vẫn là Thầy Cấm Kỵ. Chẳng qua đâu còn kịp nữa, đôi mắt gã muốn nhắm lại nay phun ra một lượng nọc độc rất lớn.
Ghép hợp đạo thuật?
Không, đây là Ánh mắt nối tơ.
Trong đau đớn và mù cả hai mắt, độc tố đã xâm nhập vào cơ thể.
Rầm!!! Với nỗi hoảng loạn, gã sử dụng linh nguyên để chống lại độc tố trong khi cố gắng tấn công phá vỡ quan tài. Nhưng độc tố đã xâm nhập, trạng thái gã rất tiêu cực, ngay cả linh nguyên còn không huy động nổi.
Và A Điêu cũng không cho gã nhiều thời gian.
Bên ngoài, A Điêu hợp nhất linh năng của đôi B7, sức bùng nổ bằng linh năng cấp A+ sau khi dung hợp, kế đó cô chỉ dựa vào năng lực Nguyên Trượng đã tăng đòn tấn công của nó lên tới cấp Ly Trần. Không phải do năng lực của Nguyên Trượng tăng lên mà vì các mặt của thiên phú tinh thông cùng với tố chất được tẩy tủy ngày càng tăng, cứ thế sức mạnh cứ tăng lên mãi.
Sự gia tăng như vậy chỉ e quá đáng sợ.
Đạo pháp cũng đáng sợ, tốc độ tay ra quá nhanh, không cần chuẩn bị trước.
Một chiêu cứ tiếp lấy một chiêu.
- - Chỉ cần tôi ra tay đủ nhanh, mấy người không có chỗ trống để trở tay.
Dịch vụ tang lễ một con rồng? A Điêu không chọn con đường chôn sống này. Trước hết vì nó quá dễ để nhận ra. Thứ hai, ở trên bầu trời mà muốn chôn sống thì cô còn phải ngưng tụ nguyên tố đất thành thực thể, tốn năng lượng không đâu vô đâu. Thứ ba, theo quá trình tang lễ bình thường, sau khi niêm phong quan tài không nhất thiết phải được chôn cất dưới đất, hôm nay cô thích… hỏa táng.
(P1)
“Mười năm cứ thế mai táng, một ngày lửa trời rơi rụng, đã đậy kín quan tài, đốt!”
Ầm ầm, trên trời giáng xuống dòng Sấm Lửa thô to như eo người… bổ vào quang tài đầy ầm vang.
Đốt đi.
Người đàn ông bí ẩn B ngay lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Hỏa táng tốt biết bao nhiêu, ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra xác người, sẽ không có ai hay mắt gã phun ra nọc độc.
Không phải vì kỹ năng của Ánh mắt nối tơ quá rõ ràng đó sao.
Mọi người: “!!!!”
Mẹ kiếp!
Từ Hà Lạc + 188888!
Từ Chiêu Quang + 166666!
Từ Lý Nguyên Khải + 177777!
Từ ông cụ Triệu +...
Từ...
A Điêu: Ôi chao, quả nhiên là Hà Lạc!
.....
Niêm phong quan tài trên không trung, cứ thế hỏa táng, dữ dội một vùng.
Hà Lạc, người bị nhốt trong quan tài, bị lửa nện một đợt chính xác, thế là gã kéo ra một hơi tàn điều động tất cả linh nguyên. Bùm! Gã đã phá vỡ quan tài với tất cả sức mạnh của mình trong khi ngọn lửa vẫn đang đốt cháy cơ thể của gã đầy dữ dội.
Áo giáp đã bị phá vỡ, sát thương tới thẳng máu thịt.
Đau đớn nhường nào.
Thê lương như một con quỷ chốn địa ngục, gã giãy dụa muốn tấn công A Điêu để trả thù hoặc có khi muốn trốn thoát, hoặc kêu gọi người đàn ông bí ẩn A tới cứu mạng.
Ấy nhưng xưa nay A Điêu thờ phụng nguyên tắc nhổ cỏ tận gốc kiểu “nếu kẻ thù của bạn nên chết đuối trong hồ bơi nhưng lại trèo ra ngoài được, bạn phải nắm lấy đầu của nó và để nó tiếp tục chết đuối trong bồn cầu”.
“Cứu tôi!!!” Quả nhiên Hà Lạc cầu cứu.
Thế thì thây kệ khi ấy Hà Lạc đã thê thảm tới cỡ nào, tay trái A Điêu vẫn nhắm ngay Hà Lạc khi A đang khóa chặt mục tiêu vào cô.
Hà Lạc là Thầy Cấm Kỵ, há Thầy Cấm Kỵ dễ bị giết nhường này. Cô gieo neo lắm mới nắm được cơ hội đánh lén, nhốt đối thủ vào trong quan tài; một khi để cho đối thủ tĩnh tâm lại âu sẽ khó đối phó tột cùng.
Vì vậy A Điêu nghiến răng, không chịu từ bỏ chuyện giết chóc với vẻ thô bạo.
Không gian Thực Thể Gieo Linh trong cơ thể nay ngưng tụ ở dưới lòng bàn tay, tích tụ năng lượng.
Linh năng điên cuồng.
Ôngggg...
Mô phỏng sự bùng nổ của pháo không gian tầm xa, không gian vặn vẹo, kế đó là một vệt sáng... Ầm!
Lúc nãy đã hoàn toàn mất hết năng lực kháng giáp, nay cơ thể Hà Lạc bị đánh trúng, vậy là nổ tung.
Nhưng đồng thời A Điêu cũng phải đối mặt với phi kiếm hiện ra tức thì của A sau khi hắn khóa chặt cô từ xa.
Linh đan của cấp thượng Ly Trần + gân mạch bùng nổ ra chiêu tức thì, đích xác kh ủng bố khôn cùng.
Thanh kiếm thật nhanh, thật tàn nhẫn.
Một kiếm này đã được cô nếm thử lúc trước. Giả như không phải Bản thể kháng giáp đã được cô cho tăng lên cấp tuyệt đối trước đó, e là cô đã xanh cỏ.
(P2)
Nhưng lần này A Điêu không thể dùng bùa chú cũng như Thuẫn Trời Tròn nữa, thậm chí cô vốn có thể dựa vào Đồng Tử Gió Mang Linh để tránh né nhẹ nhàng song vẫn không thể, chính vì chúng sẽ lộ ra hết. Vậy cô chống đỡ làm sao đây?
Chống lại cứt ấy!
Thậm chí cô còn không tránh đi.
Hai tay cầm quyền trượng, không gian Thực Thể Gieo Linh trong lòng bàn tay gần như hợp nhất với Nguyên Trượng.
Linh năng chảy thông suốt trong gân mạch tại cơ thể, trong nháy mắt đạt được thuật sức mạnh không gian hợp nhất với linh năng.
Ùm… Lấy cô làm hạch tâm, một vòng lực lượng không gian dao động b ắn ra ngoài.
Trên đời này có chục triệu người mạnh mẽ, mang chiêu tấn công mạnh đến mức phá luôn giáp bảo vệ với tốc độ quá nhanh khiến bạn không thể phòng ngự, hoặc mang theo tốc độ né tránh thật tuyệt làm bạn không cách gì tấn công. Đây toàn là những yếu tố cường đại của một bên, và nếu mọi phương diện của người này còn mạnh đến mức tột đỉnh thì người đó đã vô địch.
Nhưng A Điêu là người tuân theo nền giáo dục hàng đầu, thi văn vẫn lội ngược dòng giành được vị trí hạng nhất nhưng nào cần đi theo con đường “thật mạnh” chi đâu, thay vào đó thủ đoạn của cô biến hóa đa đoan, tư duy thì tỉ mỉ.
Tỉ mỉ tới mức nào?
Cô cảm thấy mạnh mẽ không nhất thiết có nghĩa là mạnh mẽ tuyệt đối, nếu cô không tránh được cũng không gánh nổi thanh kiếm này, thế thì… nắm lấy điểm yếu của nó.
Tấn công tầm xa, vì đâu tốc độ kiếm lại nhanh và sức xuyên thấu lại lớn như vậy? Là do sức mạnh cường độ cao của nó được kiểm soát, sức khuếch tán không mạnh, như vậy chỉ cần chạm vào quỹ đạo của nó và di chuyển khoảng cách của nó một chút, cô sẽ giành chiến thắng.
Cho nên khi những gợn sóng trong vòng tròn không gian này khẽ rung chuyển lấy thân kiếm, bằng sự phát triển vô tận của tốc độ, chính nó đã phóng đại độ lệch này lên vô hạn.
Chuyện phức tạp chưa hẳn cứ cần phải ở tốc độ không đổi.
Vút!
Cuối cùng trong một hơi thở, phi kiếm bay sướt qua bên cạnh người cô với tuyến đường sai lầm, luồng khí dao động làm cho má cô rách ra một đường máu.
Tất nhiên vì không thể tránh khỏi, chính A Điêu cố tình làm cho nó chảy máu nhằm chứng minh rằng cô không có sức phòng thủ kháng giáp như tên trộm lúc nãy, cũng không đổi thành khuôn mặt khác.
Suy cho chiêu thay mặt của Cha mẹ không nhận ra là bản thân chính biến hóa hoàn toàn chứ không chỉ ngụy trang đơn giản, cho nên vết thương cũng là thật, cứ việc kiểm tra. Chỉ cần không lưu lại dấu vết DNA không đúng thì chẳng có việc gì.
Một kiếm này lướt qua không lấy đi tính mạng của A Điêu, mà người bí ẩn A lại chẳng mạnh tới mức tạm thời thay đổi quỹ đạo. Hắn không phải Khúc Giang Nam, bấy giờ còn chưa có bản lĩnh trong vụ vẫn kiểm soát được công kích kể cả khi nó đã rời cơ thể trong nháy mắt. Thế là chỉ thấy phi kiếm đâm vào không khí. Song, hắn nổi đóa la lên một tiếng, cưỡng ép triệu hồi phi kiếm muốn tích trữ năng lượng cho lần tấn công thứ hai, nhưng lúc này…
(P3)
A Điêu né tránh rồi nhân tiện thu lại thi thể băm nhỏ của Hà Lạc.
Cô thành công thậm chí còn rút lui bình an, đồng thời cô chạy trốn sang bên mấy người khác. Hiện tại cô không thể đánh bại được A, và cách giữ mạng khi nãy cũng không được dùng tới lần thứ hai vì đối phương sẽ thay đổi con đường tấn công.
Dù sao đã giết Hà Lạc là được.
Đây là điển hình của xuống tay đánh phủ đầu trước, đầu tiên phong tỏa kiểm soát (giữa chừng hạ độc cho yếu đi), tiếp đó thừa dịp mày bệnh lấy luôn mạng mày.
Đa phần rất nhiều cao thủ chết trong tay của kẻ yếu vì có dắt dây tới chuyện không kịp đề phòng.
Cái gọi là lấy yếu khắc mạnh chính là dùng kỹ thuật hèn mọn thế này.
Không quá nửa phút bàn bạc là một Thầy Cấm Kỵ đi bán muối.
Đây là một Thầy Cấm Kỵ mà hồi nãy còn đánh với bọn họ một hồi lâu, vừa chớp mắt đã thảm thế này.
Mặc dù ông cụ Triệu và Trần Hoa đều cảm thấy mình đấu một mình vẫn bắt được người ta, nhưng tuyệt đối không thể nào thủng thẳng như vậy.
Người tới này là ai? Chỉ dùng linh năng, có vẻ không phải là Thầy Cấm Kỵ, nhưng tốc độ bày thuật còn nhanh hơn Thầy Cấm Kỵ, tung liên tục vài đạo thuật quỷ quyệt và quá mãnh liệt, không kéo dài thêm tí thời gian nào.
Sở dĩ Thầy Cấm Kỵ mạnh hơn tu sĩ trước cấp A vì chỗ mấu chốt nhất khi họ dựa vào linh đan và gân mạch nhằm mang tới tốc độ tung thuật pháp. Nếu muốn trở mình e là chỉ đành vùng lên ở hai phương diện này.
Rõ ràng người thanh niên này có trình độ như thế.
Cấp A giết Thầy Cấm Kỵ, đúng là quái vật.
Trong lòng ba đứa con cưng của trời bên nhóm Chiêu Quang nổi sóng, và rồi cơn sóng gợn dần nổi bão thành đầu sóng hùng vĩ.
Mắt thấy Hà Lạc đã chết, thần sắc người bí ẩn A khẽ thay đổi chẳng qua hắn đến cùng vẫn là người già đời, không có bất kỳ năng lực niệm nào dao động, trái lại còn kêu lên với con Boss Chim Cắt Canh Biển: “Người này giỏi như thế mà chúng ta lại không liên thủ thì sợ chết chắc thôi! Anh…”
Con Boss không chờ hắn nói xong đã phun ra một dòng dịch lạnh xanh tối, thứ này đáng gờm đã hù người A tới mức né tránh, đồng thời cũng né luôn đòn công kích liên hợp của ông cụ Triệu và Trần Hoa. Thấy con Boss ngu xuẩn mất khôn, hắn cân nhắc ưu nhược điểm và muốn trốn thẳng.
Lúc này A Điêu bất thình lình thấy không ổn.
Tuy rằng con Boss này bị hai người Hà Lạc lừa gạt và bị mình chui vào hang ổ, nhưng nó đâu có ngu. Với cục diện trước mắt này thì dù có ra sao nó sẽ lựa chọn liên thủ với người bí ẩn A, không được nữa thì chạy trốn, cần gì ở đây chết chung. Suy cho cùng Hà Lạc đã bị cô gạt bỏ, cho nên khi mọi người hợp sức chiến đấu, cuối cùng rất có thể sẽ bắt được nó.
(P4)
Trong khi trước đó vì không muốn mạo hiểm hấp thu Đồng Tử Gió Mang Linh mà thậm chí nó còn lá mặt lá trái cùng hai nhân loại, hà tất bây giờ lại quật cường.
Trừ khi... má!
“Có khả năng con chim lớn này còn có kẻ giúp đỡ, trốn mau!” A Điêu lên giọng nhắc nhở, bản thân cô đã xoay người dợm trốn đi.
Nhưng vào thời điểm này, vùng biển phía Nam bị cô lập có gió bão thốc tới trong lặng thầm, tầng sương mù nhấp nhô, cuồn cuộn ập về phía bọn họ. Rất nhanh họ đã thấy một bóng đen khổng lồ phá mây vút đến, đang điên cuồng tiếp cận với tiếng hét chói tai, là đòn tấn công bằng âm thanh!
Đầu của ai nấy ù ù…
Riêng đám người Chiêu Quang đã đồng loạt hộc máu, sắc mặt uể oải, trái lại A Điêu thì tốt hơn đôi chút. Phần tinh thần của cô cao cho nên chỉ thấy màng nhĩ ong ong, còn cơ thể chính lại không gặp tổn hại, thần trí hãy còn đấy. Cô vốn định muốn chạy trốn đến khi thoáng nhìn tình huống của người khác… không ổn.
A Điêu rục rịch trong lòng, k1ch thích sợi tơ tinh thần ở trong não bộ, mô phỏng ra tiếng trống tinh thần.
Sợi tơ tinh thần có thao tác khó nhằn nhất là khi cho nó ra khỏi cơ thể, tuy nhiên cô không ngần ngại sử dụng mức tối đa trong cơ thể chính này. Cô biết trong thiên phú của mình từ đầu đã có nguyền rủa thuộc loại tấn công bằng âm thanh, cho nên cô đã đặc biệt nghiên cứu.
Trước khi tung ra cây kèn xô-na, để nó không tạo thành ấn tượng cố định của mình trong việc tuyển sinh của Học phủ, cô từng nghiên cứu các âm luật khác để có thể mở rộng con đường diễn xuất, ặc không phải, là để mở rộng triển vọng trong nghệ thuật.
Giống như bây giờ…
Người bí ẩn A cũng chống lại và muốn trốn thoát, hắn còn cố tình ném thanh phi kiếm về phía Chiêu Quang.
Mà Boss Chim Cắt Canh Biển thì nhân cơ hội ném lông vũ g iết chết mọi người.
Ông cụ Triệu tự lo không xong làm gì còn hơi ngăn cản. Khi ông ta còn đang sợ hãi chợt có âm luật từ tiếng trống chói tai chấn động không khí, bùm bùm bùm! Ngột ngạt lại bình thản, không làm tổn thương tinh thần nhưng lại phá nổi đòn tấn công bằng âm thanh đầy bén nhọn này.
Lúc này ai nấy bừng tỉnh, lại nhìn thấy lông vũ lao tới như mũi tên đâm thủng.
“Tránh đi!”
Mọi người vội gian nan né tránh, anh em tộc họ Lý đồng loạt ném ra bùa chú cấp 6 giữ mạng.
Ánh mắt lóe lên, Chiêu Quang nhìn phi kiếm lao tới trước mắt bị một chùm sấm sét bổ trúng.
Cường độ tấn công có kém nhưng bổ không ngừng, đừng bổ sai là được.
Lại là tên đó nữa!
Từ Chiêu Quang + 133333!
Y đã được cứu hai lần.
Người đàn ông bí ẩn A oán hận A Điêu không thôi. Chẳng qua khi nhìn thấy bóng đen khổng lồ mơ hồ đằng sau lớp sương mù dần tiếp cận, hắn mang lòng sợ hãi, thế là nghiến răng xoay người và chạy trốn thật mau!
(P5)
Suy cho cùng đã là cấp thượng Ly Trần thì thật lòng muốn trốn e là bọn họ khó mà đuổi cho kịp.
Trên thực tế A Điêu cũng có thể trốn thoát, dù gì cô nhanh hơn A, tuy nhiên cô không rời đi.
Và đập vào mắt cô… là cái bóng đen khổng lồ đó đã bay tới.
Phiên bản phóng to của Boss Chim Cắt Canh Biển, chẳng qua lông vũ trên cơ thể hơi tối, hình thể càng…
“Là chim cái!”
“Hai con Boss... Con này cấp 7, chạy đi!”
Một đám người sợ tới mức đỉnh đầu muốn lủng lỗ. Con Boss cái quá hung tàn, mới hé cánh chim ra thôi mà đã điều khiển được tầng sương mù, mắt thấy sắp vây lấy mọi người và gi ết chết.
Bộ lông vũ đó cũng sắp thoát khỏi thân để bắn giết.
“Tụi nó bắt nạt anh, đánh chết tụi nó đi!” Boss Chim Cắt Canh Biển hò hét thật to với vợ mình. Thế mà con Boss cái chợt phát ra tiếng la hét kỳ lạ, tiếp đó điều khiển lớp sương mù cuốn chồng mình và bay đi như thể bỏ chạy.
Chạy đi, chạy à?
Cái này là bỏ chạy?
Chẳng bao lâu họ đã nhìn thấy một chiếc phi thuyền và nhận ra ngay khi trông rõ nó, đặc biệt là anh em tộc Lý.
Đó là thuyền của Học phủ của họ, Học phủ Vân Châu, và những người đi ra trên tàu… là Đoàn Phi và Ngô Trạch.
Thành thật mà nói nếu Boss cái rời đi vì hai người này tới sẽ tương đương với việc cứu mạng họ. Nhóm người Lý Chiêu Vũ và Lý Nguyên Khải thấy khó chịu trong lòng.
Mặc dù Đoàn Phi đứng đầu Học phủ với sức chiến đấu mạnh hơn bọn họ nhưng tên này làm người ta ghét phải biết, hơn nữa hắn căng hết cỡ chỉ có sức chiến đấu A+ vậy mà muốn dọa lui Boss cấp 7, có khả năng chắc?
Họ nghi ngờ phía sau còn có nguyên nhân khác.
Cửa khoang phi thuyền mở ra, Đoàn Phi xuất hiện và nhìn bọn họ, quả nhiên đầy kiêu căng khi vừa há miệng đã nói câu: “Lấm lem thế, trộm gà không thành mất nắm gạo?”
Lập tức gây hấn với người của tộc họ Lý và họ Nguyệt, hơn nữa trong lúc vô tình dùng từ “trộm gà” đã k1ch thích mạnh mẽ đến chỗ đau của cả bọn.
Không nói thiếu điều quên mất, không phải chính họ cũng bị người ta trộm gà sao?
** má!
Từ ông cụ Triệu + 166666!
Từ...
Không hiểu sao lại có một làn sóng năng lực niệm tới.
A Điêu âm thầm nhìn Đoàn Phi bèn thầm nghĩ chả lẽ tên này cũng có bug năng lực niệm?
Chẳng qua trái lại để mình kéo đi mất.
Bồn Cầu: Thảo nào hạng nhất, nếu không hạng nhất chắc bị người ta đánh chết rồi.
Nhưng đám người Chiêu Quang cũng buồn bực khi hai người Ngô Trạch chả dẫn tới Thầy Cấm Kỵ nào cả, sao dọa đi được con Boss cái cấp 7.
(P6)
“Trên phi thuyền có mấy người hiệu trưởng?” Lý Nguyên Khải chủ động hỏi, nếu không gã chẳng tài nào nghĩ ra được khả năng thứ hai.
Hai người Ngô Trạch còn chưa trả lời đã thấy bầu trời phương xa có từng chiếc chiến hạm khổng lồ hạ xuống.
Đám người giật thót, kế đó liên tục giật mình.
“Nhóm chiến hạm Thanh Châu, là Quân Tuần tra Thanh Châu...”
“Bảo sao hai con chim chạy mất, không ngờ được Quân Tuần tra đến.”
Phải biết rằng Quân Tuần tra Thanh Châu được khen là nhóm quân xếp hạng nhì của năm châu phía Nam, chỉ đứng sau Quân Phòng thủ Thanh Châu. Dựa vào chuyện Quân Tuần tra có thể đánh bại Quân Phòng thủ chủ lực của bốn châu khác mà thấy rõ rành sức chiến đấu kh ủng bố của họ. Đoạn thời gian trước họ còn giết vài con ma quỷ cấp 8 thì cấp 7 tính là cái gì. Thảo nào hai con chim lớn sợ tới mức không chịu nổi.
Nhưng mà vấn đề là Đoàn Phi lấy đâu ra tư cách mời Quân Tuần tra tới? Chẳng lẽ bên hiệu trưởng mở miệng?
Chỉ riêng nhóm Lý Nguyên Khải và Chiêu Quang tự đánh giá cũng thấy anh tài dòng chính của gia tộc cao cấp ở Vân Châu và Lâm Châu như bọn họ còn không có mặt mũi như vậy. Ngay châu của mình còn khó thì càng không cần nhắc tới Thanh Châu người ta.
Mà Đoàn Phi có tài đức gì?
.....
Kỳ thật chỉ có một đội tới nhưng vẫn không chịu nổi chiến hạm dữ dằn của người ta đâu. Pháo lửa tấn công tầm xa đủ bắn hai con chim lớn thành cái rây, thậm chí không sợ tấn công bằng âm thanh.
Khi chiến hạm lơ lửng trên bầu trời, ánh mắt của tiểu tướng oai hùng vừa bay ra đã đảo quanh.
Đoàn Phi liếc thấy biểu hiện của đám người Lý Nguyên Khải, biết bọn họ đang nghĩ suy cái gì, bèn cười khẩy và chủ động tiến lên nói: “May mà Quân Tuần tra đi ngang qua nên chúng tôi mới cầu cứu được. Hồi nãy bên anh đã cứu người trong Học phủ tôi cùng với công tử Chiêu Quang họ Nguyệt tại Lâm Châu.”
Lời này vừa thốt ra đã ôm luôn công lao, vừa giẫm lên hai anh em Lý Nguyên Khải một cái, tiện thể vớt vát chỗ tốt của Lâm Châu.
Kiêu ngạo thì kêu ngạo, trở thành người đứng đầu mà không có tí cơ mưu là không được.
Tiểu tướng Quân Tuần tra Thanh Châu oai hùng tột cùng, liếc mắt nhìn Đoàn Phi và gật đầu nhẹ: “Tiêu diệt ma quỷ vốn là trách nhiệm của chúng tôi, nhưng mà lần này chúng tôi không đi ngang qua. Coi như mấy cô cậu không cầu cứu, chúng tôi cũng phải tới đây.”