Sau Khi Làm Vi Sư

Chương 6: Khó khăn chính là tồn tại

Trước Sau

break


Hắn không bao giờ muốn như vậy!

Không bao giờ muốn trở thành thịt cá trên thớt của người khác, bất kỳ một tu sĩ nào cũng đều có thể giơ dao lên xâu xé hắn một cách tùy ý!

Chết, quá dễ dàng, khó chính là tiếp tục tồn tại.

Chỉ cần một ngày hắn còn chưa chết, quyết tâm báo thù là điều cần thiết, toàn bộ những lăng nhục, giẫm đạp, đủ loại khó khăn không chịu nổi, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Không chỉ Nguyệt Các, còn có những người đó, rất nhiều người khi trước.

Nhớ lại quá khứ thiếu niên cắn chặt môi, sâu trong đáy mắt là rất nhiều khát vọng.

Thế lực của Nguyệt Các ở Tu chân giới là không nhỏ, các chủ là cường giả nửa bước bước vào Hóa Thần sơ kỳ, dưới trướng của hắn càng không thiếu tu sĩ Nguyên Anh, Kim Đan. Mà hắc y nữ tu xuất nhập Nguyệt Các giống như chỗ không người, tu vi này, hiển nhiên sâu không lường được.

Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Thể, Phản Hư, mỗi một bậc chia là 3 giai đoạn, sơ kỳ, trung kỳ, hạ kỳ. Sau Kim Đan mỗi lần tu sĩ tiến giai đều khó như lên trời.

Tu sĩ có ngàn ngàn vạn vạn nhưng cường giả có thể bước vào Hóa Thần kỳ cũng chỉ có hơn mười vị. Tiến vào Hợp Thể kỳ, nɠɵạı trừ mấy lão quái vật trong Thương Lãng tông, Thiền Môn, trong tam giới ít ỏi không có mấy người.

Còn về Phản Hư kỳ trong truyền thuyết, từ ngàn năm trước sau khi Linh Hư đa͙σ tôn phi thăng, cho đến hiện nay đã không còn tôn giả Phản Hư kỳ hiện thế.

Tu sĩ cường đại giống hắc y nữ tu đại biểu cho cái gì Phục Thành quá rõ ràng, không chỉ là tu vi của bản thân nàng mà còn nói lên sau lưng nàng, có tài nguyên tu luyện vô tận.

Bịch, bịch, bịch, trên trán của thiếu niên đã là huyết nhục mơ hồ.

Khương Mịch dừng lại ở giữa không trung nhìn hắn, nhìn hắn cứ luân dập đầu vào đá, trên đá là máu thịt lẫn lộn, trên mặt chảy dọc máu tươi, rõ ràng hắn đã đau đến nỗi thần trí không rõ nhưng sức lực dập đầu chỉ có tăng chứ không giảm.

Nội tâm như thể bị xúc động, nàng than nhẹ một tiếng: “Thôi.”

Khương Mịch hỏi: “Tư chất của ngươi ra sao ?”

Phục Thành chần chờ trả lời: “Ta là…… ngũ linh căn.”

“Linh căn pha tạp, thiên tư đúng là hạ phẩm, nếu không tẩy tủy, tu vi trong kiếp này tương đương chỉ dừng bước ở Trúc Cơ kỳ.”

Khinh phiêu nhảy xuống mặt đất, Khương Mịch giơ tay giải trừ ẩn thuật ở trên mặt, trong nắng sớm mờ mịt, nàng vươn tay với thiếu niên mặt đầy máu.

Giọng của nữ tử bay vào trong tai Phục Thành giống như những viên ngọc mượt mà rơi xuống men sứ xanh, êm tai đến cực điểm. Hắn hoảng hốt ngẩng đầu, thấy nàng đứng ngược sáng đang chậm rãi đi về phía mình.

Tay nàng, trắng muốt như ngọc.

Mắt nàng, oánh nhiên có quang.

Hắn nghe thấy nàng nói:

“Đại đa͙σ ba ngàn, mỗi đa͙σ đều có con đường riêng. Ngươi nguyện bái ta làm thầy, tu luyện Tiêu Dao đa͙σ, tôn “Đại đa͙σ vô tình” làm chí lý, đoạn hết tìиɧ ɖu͙©?”

Ngón tay rũ bên cạnh người đang run rẩy, Phục Thành nắm góc áo, miễn cưỡng đè nén vui mừng như điên ở trong lòng, hắn bình tĩnh mở miệng: “Đồ đệ nguyện ý.”

Tiêu Dao đa͙σ là cái gì? Phục Thành không hiểu.

Nhưng hắn biết, hắn đã có sư phụ, từ đây về sau không còn là cô linh không nơi nương tựa, năm tháng tu chân dài lâu đã có người bầu bạn!

“Vì…… Sư.”

Lần đầu tiên tự xưng sư phụ, Khương Mịch có cảm giác hơi kỳ quái, ngữ khí hơi đông cứng:

“Vi sư xem lệ khí giữa mày ngươi tích tụ không tiêu tán, cảm xúc để lộ ra ngoài dễ đưa tới mầm tai hoạ. Trước khi có đủ năng lực, điều đầu tiên ngươi cần học được, là phải biết ẩn nhẫn và ngụy trang.”

Tâm tư Khương Mịch thấu triệt, là người nhạy bén, ủy khuất và oán hận của thiếu niên nàng đều xem vào trong mắt.

Thật ra với nàng mà nói, tâm tư âm u của thiếu niên, oán khí đầy người, hắn cũng phải là lựa chọn tốt để thu làm đệ tử.

Nhưng nàng xuất thân danh môn chính phái, cả đời trôi chảy, cho dù lịch luyện ở bên ngoài cũng có trải qua không ít xấu xa nhưng khi trở lại tông môn, bên người vẫn có ấm áp và cổ vũ làm bạn.

Nhân tính không thể coi là quá tốt nhưng cũng tuyệt đối không phải là xấu xa, Khương Mịch tin tưởng đa͙σ lý này,

Tiêu dao truyền thừa không thể đoạn, thiếu niên này lại có duyên với nàng.

Cho dù thiên tư của hắn không đủ, nhưng xét đến tính cách kiên nhẫn, hướng đa͙σ vững như bàn thạch, nếu như tương lai bồi dưỡng hắn thật tốt vậy thời gian có thể chứng đại đa͙σ.

“Sư phụ.”

Một tiếng này của Phục Thành gọi đến vang dội, mắt đen rực rỡ lấp lánh, nặng nề dập đầu một cái.

Hắn biết sư phụ không thích bộ dạng đầy lệ khí của mình nên lập tức nở nụ cười, ánh mắt giãn ra.

Tuy trên mặt vẫn còn có vết máu, nhưng dung sắc hắn quá tốt cho nên chỉ vừa nhe răng đã bày ra vẻ thiếu niên lang hoạt bát rộng rãi.

Thấy vậy, Khương Mịch vừa lòng gật đầu, thanh âm không tự giác mà hòa hoãn: “Đi thôi, theo vi sư trở về.”

Trong khoảnh khắc nàng xoay người, nụ cười trên mặt thiếu niên tuy không đổi nhưng độ cong khóe môi lại cao hơn, chỉ là so với vừa rồi cao hơn một chút, nhưng vô cớ lại thêm một tia âm trầm.

Phu cầu trường sinh, tu luyện mà nói, quyết ở chỗ chí.

Trước tinh thần bất khuất của thiếu niên, Khương Mịch sinh ra lòng trắc ẩn lúc này vẫn chưa ý thức được, hành vi này hôm nay của nàng đã chôn xuống một mầm tai họa như thế nào.

Ác ma mà nàng đã tự tay tạo ra này, âm ngoan xảo trá, thận trọng từng bước, lấy thứ nàng để ý nhất làm lợi thế, không ngừng chiếm hữu và đoạt lấy nàng, lại từng bước đẩy nàng vào tuyệt cảnh như thế nào!
 

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc