Lâm Triệt Ngôn không biết Du Tùy Thâm nhìn mình bao lâu, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Giống như đứa trẻ mắc lỗi bị người nhà phát hiện, không biết phải trốn đi đâu.
Mỗi khi đối phương xuất hiện khiến cậu quẫn bách không biết phải làm gì.
Giống như trước đây, hay bây giờ cũng vậy.
"Không phải cậu nhìn trúng người kia đấy chứ?" Đỗ Hà nhìn theo tầm mắt của cậu, vội vàng che giữa cậu và Du Tùy Thâm.
"Người kia chính là tổng giám đốc Sy đấy, nghe nói yêu cầu rất cao về sinh viên thực tập, cậu đã trượt môn bốn lần rồi đấy, hơn nữa, điểm của cậu có gì đâu để đem cho người ta xem?" Đỗ Hà xả một đống, tất cả đều là những lời Lâm Triệt Ngôn không thích, "Cậu nhìn thấy mấy người xung quanh anh ta không? Hơn nửa là muốn được nhận vào SY đấy, lần này đến đây tôi cũng muốn thủ vận may một chút."
Ánh mắt Du Tùy Thâm tức giận làm Lâm Triệt Ngôn tỉnh táo lại. Đúng thế, bây giờ cậu chỉ là một kẻ bị người ta mua, có tư cách gì làm ồn ở đây.
Ở đây hầu như đều là ông chủ, làm loạn chỗ này sẽ ảnh hưởng đến sau này, sợ không thể kiếm được việc làm.
Thực sự quá khó khăn.
"Tại sao cậu không nói gì, đừng nhìn nữa!" Đỗ Hà tiếp tục nói, "Cậu có biết sau khi tốt nghiệp cấp ba Du Tùy Thâm đã đậu vào đại học A, đó là đại học A đấy! Nhưng mà hắn không đồng ý, đi theo con đường khởi nghiệp, sau bốn năm xây dựng thành SY bây giờ!"
Lâm Triệt Ngôn biết, hơn nữa còn biết rõ hơn y rất nhiều.
Du Tùy Thâm thời cấp ba là nhân vật truyền kỳ của trường, hắn đi đánh nhau cả ngày, trốn học, hắn sở hữu tính cách của một học sinh hư, nhưng hắn khác Lâm Triệt Ngôn, thành tích học tập của hắn rất tốt.
Bởi vì thành tích quá xuất sắc, nhà trường nguyện ý xóa bỏ toàn bộ lỗi để hắn có cơ hội thi vào đại học A.
Nhưng cuối cùng hắn không đi.
Cúi đầu nhìn xuống đất, Lâm Triệt Ngôn nói thật nhỏ, "Vậy thì sao?"
"Vì thế nhiệm vụ quan trong nhất bây giờ cậu phải làm xong báo cáo thực tập." Đỗ Hà chỉ ông chủ Vương đằng sau cậu, "Đừng làm mấy thứ không thực tế...Du, Du tổng?"
Đối phương vừa dứt lời, Lâm Triệt Ngôn cảm nhận bàn tay đặt trên vai mình, vẫn là mùi gỗ trầm hương quen thuộc, cậu ngẩng đầu nhìn, đúng là Du Tùy Thâm
Cậu tưởng đối phương sẽ không đi đến chỗ mình, với thân phận của hắn, phải tỏ ra lạnh lùng mới đúng.
"Cậu ta là ai?" Du Tùy Thâm không thèm nhìn Đỗ Hà một cái, nhíu mày nhìn Lầm Triệt Ngôn, không hiểu tại sao, cậu lại nghĩ ra cảnh chồng bắt gặp vợ mình nɠɵạı tình.
Chắc chắn là do mấy thứ lúc chiều đọc hại rồi!
Cậu không nên tìm kiếm mấy thứ lung tung trên mạng.
"Lớp phó học tập của lớp tôi." Lâm Triệt Ngôn trả lời, hơi nghiêng đầu nhìn bàn tay đang dùng sức trên vai mình, không biết tại sao Du Tùy Thâm lại tức giận, "Mà, không ngờ có thể gặp anh ở đây."
Đỗ Hà: "Này, Lâm Triệt Ngôn, sao cậu không nói hai người quen nhau cho tôi biết! Tôi đã nói với cậu..."
"Quan hệ là gì?" Du Tùy Thâm trầm giọng hỏi tiếp.
"Tôi với Triệt Ngôn là bạn tốt, đúng không Triệt..." Đỗ Hà vừa muốn vỗ vai Lâm Triệt Ngôn, đã bị Du Tùy Thầm đoán trước, kéo đối phương vào trong lòng.
"Là quan hệ gì?" Du Tùy Thâm không để ý đến lời nói của Đỗ Hà, tiếp tục nhìn Lâm Triệt Ngôn.
Lâm Triệt Ngôn: "...Bạn học bình thường." Dừng một chút, cảm thấy bầu không khí hơi lạ, để tránh Du Tùy Thâm hỏi tiếp, bổ sung thêm: "Vì để tốt nghiệp, nên đưa tôi đến đây tìm nơi thực tập."
Du Tùy Thâm nhíu mày.
Đỗ Hà: "Ây, Triệt Ngôn, tại sao lại nói chúng ta là bạn bè bình thường, tôi vẫn luôn đối xử với cậu như..."
"Lúc nãy nghe cậu nói, cậu muốn vào trong SY thực tập?" Lúc này hắn mới nói với Đỗ Hà.
Lâm Triệt Ngôn nhìn thấy Đỗ Hà ngẩn người, đuổi máy hếch lên lộ vẻ vui mừng, vội vàng lấy CV đưa qua. "Đúng thế! Tôi rất muốn làm việc cho SY, tôi rất hâm mộ Du Tổng, nếu anh cho tôi cơ hội, tôi tin tôi nhất định tạo ra giá trị cho công ty!"
Năm đầu tiên Du Tùy Thâm khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng, khi ấy vẫn là công ty trách nhiệm hữu hạn SY. Khi đó SY là gì người ta chưa từng nghe thấy! Lâm Triệt Ngôn liếc mắt, yên lặng kéo dài khoảng cách với hai người, đột nhiên cảm thấy hơi buồn.
Chính mình trở thành cầu nối cho Đỗ Hà và Du Tùy Thâm.
"Lại đây." Du Tùy Thâm lên tiếng.
Lâm Triệt Ngôn phản xạ theo vô thức dịch ra xa hắn, muốn nhấc chân đi về phía người hàm răng vàng bên kia.
Có gì hơn người chứ, không phải chỉ tìm chỗ thực tập thôi à, tôi cũng tìm được thôi! Dù sao cũng là sinh viên đại học Z.
"Đi đâu?" Bỗng nhiên bị người khóc túm cổ.
Tay Du Tùy Thâm khá lạnh, đụng phải làn da ấm áp của cậu khiến cậu giật mình, mũi tự nhiên thấy cay cay.
Từ nhỏ Lâm Triệt Ngôn có một tật xấu, đó là không kiểm soát được nước mắt sinh lý. Khi nhỏ thì không sao, dù sao cũng chỉ là trẻ con, có khóc cũng không sao, nhưng sau này lớn lên, cậu là một thanh niên, chỉ vì chút việc nhỏ nhạt cũng khóc, đặc biệt là khi đánh nhau, hai bên còn chưa đánh đã thua khí thế.
"Di dạo xung quanh." Lâm Triệt Ngôn cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, kết quả khéo quá hóa vụng, giọng nói nhỏ hơn, giống như đang nức nở. Bây giờ giống như bản thân bị bắt nạt, cậu xoa mạnh hai mắt, cảm thấy quá xấu hổ, kiên quyết nói, "Anh lo việc mình đi, kệ tôi."
Du Tùy Thâm hơi ngạc nhiên, rất nhanh khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, "Đừng đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Được, cậu cho tôi năm triệu, cậu là có quyền!
"Khoa thiết kế đại học Z?" Du Tùy Thâm mở Cv của Đỗ Hà, trên giấy toàn là chữ, giọng nói hơi lạnh lùng.
"Đúng thế." Đỗ Hà liếc nhìn Lâm Triệt Ngôn.
"Cậu nói xem cậu học được những gì trong ngành của mình?" Du Tùy Thâm đọc được hai trang không muốn đọc nữa, đưa cho Lâm Triệt Ngôn cầm.
"Cầm lấy."
Lâm Triệt Ngôn: "...À."
Đỗ Hà không ngờ đến Du Tùy Thâm sẽ hỏi cái này, nhưng may mà hắn đã chuẩn bị, "Năm nhất, tôi đã tham gia đại hội nghệ thuật của trường. Tôi tranh cử vào hội sinh viên. Tôi đã nhiều lần đại diện cho trường và giành được bốn giải cấp tỉnh. Đồng thời, tôi cũng là lớp phó học tập của lớp, giành được học bổng của trường hàng năm..."
"Tôi hỏi cậu đã học được những gì, không phải thành tích cá nhân." Du Tùy Thâm ngắt lời hắn, giọng điệu nghiêm túc, thiếu kiên nhẫ, "Đỗ Hà tiên sinh, theo như CV cả cậu, thành tích của cậu đều là mảng thiết kế quang cáo đúng không?"
"Tôi học mảng đấy rất nhanh, chẳng nhẽ SY không cần bộ phận thiết kế quảng cáo sao?" Đỗ Hà thấy khó hiểu, y tưởng với thành tích của mình như vậy, các công ty phải tranh giành mình chứ, tại sao Du tổng lại hỏi như vậy.
Biết thế đã không đưa.
Du Tùy Thâm cười nhẹ, nghiêng đầu nói, "Tôi thấy Ngôn Ngôn thích hợp với vị trí này hơn."
"Hả?"
"Cái gì?"
Lâm Triệt Ngôn và Đỗ Hà đồng thanh nói.
Đầu óc Lâm Triệt Ngôn choáng váng, Du Tùy Thâm gọi cậu là Ngôn Ngôn? Lại còn nói mình thích hợp vị trí này hơn Đỗ Hà?
Cậu không nghe lộn đó chứ?
"Tôi không nghĩ giá trị của cậu cao hơn Ngôn Ngôn, giống như cậu nói, học bổng rất tốt, giải tỉnh của thế, nhưng với tôi không có tác dụng gì cả." Du Tùy Thầm lấy CV từ trong tay Lâm Triệt Ngôn trả lại cho Đỗ Hà.
"Lâm Triệt Ngôn không biết nhiều thứ, thi vào đại học Z đều là nhờ quan hệ." Đỗ Hà theo bản năng gân cổ cãi lại.
Y không chấp nhận có người nói y thua Lâm Triệt Ngôn.
"Bây giờ không, tương lai cũng thế. SY không cần một nhân viên không phân biệt được thứ mình đã học và thành tích cá nhân. So với SY, doanh nghiệp điện tử bên kia phù hợp với cậu hơn."
Đỗ Hà nhìn theo ánh mắt Du Tùy Thâm, đó là ông chủ Vương răng vàng.
Lâm Triệt Ngôn nháy mắt thấy hả giận! Mũi không còn xót, không còn thấy tủi thân. Cho dù là có thì cũng mặc kệ!
Đôi với loại người như Đỗ Hà phải dừng cách gậy ông đập lưng ông.
Nhưng mà không ngờ Du Tùy Thâm giúp mình xả giận.
"Hai người là một giuộc!" Đỗ Hà bỗng nhiên hiểu ra, nắm chặt CV của mình, xoay người nhìn về phía Lâm Triệt Ngôn sau đó lại nhìn về phía Du Tùy Thâm, "Anh có biết, cậu ta đã bị nhà họ Lâm đuổi ra ngoài, bây giờ anh chèn ép tôi, cậu ta cũng không tạo ra giá trị cho SY."
Đỗ Hà bị đâm trúng chỗ đau, không thèm giả bộ nữa, bắt đầu lộ ra bản chất.
Ồn ào, có vài người xung quanh bắt đầu để ý sang bên này.
Du Tùy Thâm cười, nhìn không ra sự khác thường, nhưng Lâm Triệt Ngôn biết đây là trước khi hắn tức giận, "Đỗ tiên sinh, đừng tức giận nói lung tung, đề nghị cậu kiểm tra khoảng cách giữa công ty nhà họ Lâm và SY trước khi nói."
"Vậy anh có biết cậu ta thích đàn ông không?" Đỗ Hà chỉ tay vào Lâm Triệt Ngôn, giống như bắt được nhược điểm, hắn chưa từng bị người khác xem thường thành tích của mình.
Là bọn họ khinh người quá đáng!
"Lại chuyện gì nữa?" Du Tùy Thâm quay đầu nhìn Lâm Triệt Ngôn, "Cậu thích cậu ta?"
"Tôi đâu có điên." Lâm Triệt Ngôn làm vẻ mặt ghét bỏ nhìn Du Tùy Thâm.
"Đỗ tiên sinh." DU Tùy Thâm bước lên một bước, bản thân mang theo áp lực, Lâm Triệt Ngôn thấy Đỗ Hà bị ép lui về phía sau, "Nếu không thích cậu, cậu quản nhiều như vậy để làm gì?"
Đỗ Hà nghẹn lời, một lúc lâu không biết nói gì.
"Tôi cảnh cáo Đỗ tiên sinh, từ nay về sau đừng nói lung tung, không công ty nào thích một nhân viên lúc nào cũng nói lung tung đâu." Du Tùy Thâm vỗ vai Đỗ Hà, sau đó nắm lấy tay Lâm Triệt Ngôn.
Lâm Triệt Ngôn: "?"
Khi cậu không biết có nên rút tay về khồn, Du Tùy Thâm lạnh lùng nói, "Có giấy không?"
Yên lặng nhìn Du Tùy Thâm cầm khăn giấy lau kỹ tay, sau đó ném vào sọt rác.
Lâm Triệt Ngôn đột nhiên nhớ đến mình ngày trước đánh nhau không quá giỏi. Còn may chưa đánh Du Tùy Thâm, giết người từ bên trong, người này quá đáng sợ!
Du Tùy Thâm lau tay xong, xoay người đi ra cửa, đi được hai bước, quay đầu lại, nhìn Lâm Triệt Ngôn đang ngẩn người, nhíu mày, "Còn ngơ ngác gì nữa? Không nhanh đi theo tôi?"
Lâm Triệt Ngôn: "...Hả?"
- --
Tác giả có điều muốn nói:
Du Tùy Thâm: "Dám bắt nạt vợ tôi, tôi cho mấy người mất mặt."