Ngày hôm sau Du Tùy Thâm phải đi công tác, đúng bảy giờ sáng đã rời đi. Nhưng mà lần này không đánh thức Lâm Triệt Ngôn. Vì thế lúc cậu bị ŧıểυ Trần gọi điện đến đưa bữa sáng mới giật mình dậy, ngồi ngơ ngác một lúc lâu mới tỉnh táo lại.
Từ lúc tối qua Lâm Triệt Ngôn giả bộ bỏ qua chuyện làm người yêu, cho đến khi Du Tùy Thâm đi công tác, đối phương vẫn không để ý đến cậu. Mặc dù Lâm Triệt Ngôn không muốn sáng sớm phải dậy chạy bộ, nhưng...
Loanh quang một mình sáu ngày, sáu ngày này Du Tùy Thâm không gọi cho cậu một lần, thậm chí tin nhắn cũng không có. Đối phương dường như biến mất khỏi cuộc sống của cậu. Lâm Triệt Ngôn nhớ đến khi còn nhỏ, mẹ cậu cũng thế, đột nhiên biến mất, lúc quay trở về như biến thành người khác, không còn thân thiết với cậu nữa.
Đến ngày thứ bảy, Lâm Triệt Ngôn mở Vương giả ra, đồng ý lời mời làm người yêu. Nghĩ đến lúc Du Tùy Thâm quay về sẽ đồng ý dạy hắn yêu đương. Nhưng mà chờ đến bốn năm giờ sáng vẫn không thấy người đâu.
Ngày thứ tám, đã quá một ngày nhưng đến tám giờ rưỡi tối vẫn không có tin tức của Du Tùy Thâm.
Lâm Triệt Ngôn bắt đầu suy nghĩ lại bản thân mình. Nếu không có Du Tùy Thâm, có thể bây giờ cậu đang làm công việc chân tay nào đó, một tháng kiếm một hai nghìn tiền lương, ngày đó Đỗ Hà hẹn cậu đi tìm chỗ làm việc, có thể sẽ bị xấu mặt trước mọi người, cũng sẽ không có tiền hay thời gian rảnh đi xem triển lãm với tân sinh viên. Không có tâm trạng đi ăn cơm với bạn cùng bàn, càng đừng nói đến chuyện chơi game.
Nhưng bản thân mấy ngày hôm nay đã làm được gì?
Vì tiền đồng ý yêu cầu của Du Tùy Thâm, bản thân vẫn không bỏ được tính cách cậu ấm. Hoặc có thể nói trong lòng không có cách nào bước qua hố sâu đó cả. Cũng may đây là lần đầu Du Tùy Thâm bao dưỡng người khác, nếu không đối phưỡng đã sớm hủy hợp đồng rồi.
Tám ngày, không có tin tức gì cả. Chắc không phải...đi tìm tình nhân khác đấy chứ, chẳng lẽ có người đồng ý dạy hắn yêu đương nên không cần cậu nữa?
Lâm Triệt Ngôn ngồi bật dậy từ ghế sopha, lấy điện thoại ra muốn nhắn cho Du Tùy Thâm gì đó. Lịch sử trò chuyện của hai người vẫn dừng lại ngày đầu tiên cậu đến đây, lúc vào nhà tắm hỏi quần áo. Nhưng mà suy nghĩ mất một lúc lâu vẫn không biết nên nói gì.
Cậu nhớ lại ngày trước, đối phương tức giân chỉ vì cậu gọi Xích Tạp Uyên là anh Xích. Suy nghĩ một lát, cảm thấy đau cả đầu.
Lâm Triệt Ngôn: "Anh ơi."
Lâm Triệt Ngôn: "Đêm nay anh về à?"
Gửi tin nhắn xong, cảm thấy quá xấu hổ, vội vàng tắt điện thoại chạy đi tắm.
Nửa tiếng sau.
Điện thoại có rất nhiều tin nhắn, nhưng mà đều là của các nhóm, không thì cũng là của bạn học hoặc bạn bè, không thấy cái nào của Du Tùy Thâm cả. Không có tin nhắn trả lời.
Lâm Triệt Ngôn do dự một lúc lâu, hình ảnh bản thân bị từ chối nhiều năm trước vẫn còn rõ ở đó. Cậu không có dũng cảm để gọi điện thoại cho hắn.
Tiện tay mở diễn đàn, Lâm Triệt Ngôn vừa đọc tin tức vừa đợi tin nhắn. Nhưng mà người gửi tin nhắn cho cậu quá nhiều, cứ vài phút sẽ có một tin nhắn được gửi đến. Nếu không phải gọi cậu chơi game thì chính là nói chuyện cuộc sống. Sự chờ mong lần lượt thất bại, Lâm Triệt Ngôn quyết định tắt hết thông báo của những người này. Không một thông báo tin nhắn, không khí buồn tẻ, bất tri bất giác cậu ngủ quên trên ghế sopha.
Du Tùy Thâm về đến nhà là ba giờ sáng.
Thật ra sáng hôm qua hắn đã về đến Hao Thành, chẳng qua mẹ hắn chặn đường ở sân bay, bắt hắn phải về dự lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của ông nội. Trong nhà họ Du, ông nội xem như là người đối xử với hắn tốt nhất, Du Tùy Thâm không có lý do từ chối, đành phải lên xe quay về Trạch Châu.
Lúc đến Trạch Châu, chẳng có mừng thọ bảy mươi gì hết, thật ra là để cho hắn xem mắt, thật trùng hợp, đối tượng là ngươi nhà họ Lâm, nhưng không phải Lâm Triệt Ngôn mà là Lâm Tư Giai.
"Đời xưa nhà chúng ta có kết giao, nhà họ Lâm cũng đã làm bất động sản ba đời. Nếu có thể thông gia với nhà họ Lâm, họ Du chúng ta ở Trạch Châu và Hao Thành càng phát triển hơn. Đến lúc đó không phải mọi thứ đều là của con sao."
"Công ty game của con bây giờ đã khá ổn, nhưng rủi ro quá lớn. Mà mẹ đã tìm hiểu rồi, bây giờ đang lưu hành loại game moba, thể loại quốc phong không phải là lâu bền. Nhưng giá đất đai không thể lừa con, mấy năm trước chỉ có 5000 một mét vương, bây giờ đã là năm mươi nghìn rồi!"
"Hơn nữa, không phải con nói với mẹ là con thích đàn ông sao? Vừa hay Lâm Tư Giai cũng thích đàn ông, mà hai đứa từng học chung trường cấp ba, có phải là rất có duyên không?"
Du Tùy Thâm cảm thấy mẹ mình điên rồi. Tám năm trước vì lợi ích ném hắn đến Hao Thành, rồi mặc kệ hắn. Sau này, công ty của Du Tùy Thâm khởi sắc, đối phương lại quay về nhận người thân. Bây giờ, vì lợi ích lại bắt đầu móc nối để liên hôn.
Sự kiên nhẫn vì nể mặt ông nội của Du Tùy Thâm đã đến giới hạn, hắn châm chọc nói: "Còn chuyện gì nữa?"
"Con nghĩ kỹ đi, ngày mốt mẹ sẽ sắp xếp Lâm Tư Giai đến công ty con, hai đứa nói chuyện cho vui vẻ đấy." Mẹ hắn ra sức khuyên bảo: "Tùy Thâm, thế giới này rất tàn nhẫn. Nếu con không leo lên, người khác sẽ đạp con xuống."
Tan cuộc trong tâm trạng không vui, hắn không muốn phí nước bọt trả lời lại.
Cuối cùng cũng ra khỏi địa bàn của người phụ nữ kia, bầu trời giống như một tấm màn màu đen rộng lớn, đè ép lồng ngực, vé tàu cao tốc về Hao Thành đã hết.
Thành phố từng đồng hành mười lăm năm với hắn bỗng nhiên xa lạ, náo nhiệt nhưng trống rỗng, thậm chí còn không bằng Hao Thành.
Mấy ngày hôm nay DU Tùy Thâm không liên lạc với Lâm Triệt Ngôn là muốn để bản thân bĩnh tĩnh, đây là phương pháp hắn xử lý vấn đề. Một khi vấn đề không nằm trong tầm kiểm soát nữa, hắn sẽ để vấn đề ấy ra sau đầu, nhưng không hiểu lần này như nào nữa.
Không ngờ đối phương còn bình tĩnh hơn mình, không gọi một cuộc điện thoại nào cả. Mặc dù trước khi đi công tác đã bắt ép đối phương dọn đồ trong ký túc xá, phòng tránh đối phương chạy trốn, nhưng xung quanh Lâm Triệt Ngôn có rất nhiều anh em, không biết chừng bây giờ đang ở với ai đó.
Hắn nghĩ thôi thì ở lại khách sạn một đêm, sáng mai rồi quay về Hao Thành, đột nhiên điện thoại vang lên.
Là của Lâm Triệt Ngôn.
Ngôn Ngôn: "Anh ơi."
Ngôn Ngôn: "Đêm nay anh về à?"
Vị tổng tài nào đó luôn bình tĩnh đang cố gọi taxi, bỏ ra giá cao gấp ba mua lại vé cấp tốc trở về Hao Thành.
Tròng nhà rất yên tĩnh, chỉ còn đèn ngoài ban công, xuyên qua rèm của sổ chiếu vào phòng khách. Tròng phòng rất ấm, thoang thoảng mùi hương an thần.
Lâm Triệt Ngôn đã ngủ say, áo ngủ lỏng lẻo mặc trên người. Tư thế ngủ của cậu không tốt, một chân để lên lưng ghế, một chân thò ra ngoài, để lộ mắt cá chân trắng nõn. Màn hình điện thoại vẫn sáng, xa xa chỉ có thể thấy hình như đang nói chuyện với ai đó.
Ánh mắt Du Tùy Thâm tối sầm.
Cậu đang nói chuyện với ai? Còn rất vui vẻ, nói đến ngủ quên luôn rên ghế sopha.
Du Tùy Thâm không có thói quen nhìn trộm thứ riêng tư của người khác, nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra từ từ, do dự đưa tay tắt màn hình điện thoại, rồi ôm Lâm Triệt Ngôn lên giường, liếc qua mới phát hiện là avatar quen thuộc.
Là hắn.
Thì ra, sau khi gửi tin nhắn cho hắn, đối phương vẫn luôn đợi hắn trả lời tin nhắn.
Hơi nóng từ điều hòa đột nhiên biến mất, chỉ còn lại tiếng tích tắc của chuông đồng hồ. Ánh đèn ấm áp tạo ra một kết giới, mà bên trong chỉ có hai người bọn họ.
Du Tùy Thâm cảm thấy trái tim mình có vấn đề, nếu không tại sao lại đập nhanh như vậy.
Cẩn thận ôm đối phương lên. Còn chưa đi đến phòng ngủ, đột nhiên Lâm Triệt Ngôn quay đầu dựa vào ngực hắn, Du Tùy Thâm tưởng đối phương tỉnh, không ngờ chỉ quay vào cọ cọ ngực hắn vài cái, tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ, lộ ra cổ trắng nõn yếu ớt.
Bình thường cậu cũng không hề phòng bị như này sao?
Hơi thở Du Tùy Thâm ngập ngừng, ánh mắt từ cổ sang đôi môi hồng hào của Lâm Triệt Ngôn, ngón tay bắt đầu đổ mồ hôi, chỉ sợ tiếng tim mình đập làm đối phương tỉnh lại, lại cảm thấy cơ thể khô khốc.
Nhanh chóng đặt đối phương lên giường.
Duỗi tay kéo lỏng cà vat, lúc chuẩn bị đi vào phòng tắm, đột nhiên bị cậu nắm lấy cổ tay.
Du Tùy Thâm: "?"
Quay đầu lại, liền nhìn thấy người trên giường không biết tỉnh khi nào, đang mở to mắt, ngơ ngác nhìn hắn.
Không khí bỗng nhiên yên tĩnh, có thứ gì đó mập mờ, làm người ta tê dại.
Giọng nói của Du Tùy Thâm trầm thấp: "Không được ngủ trên ghế sopha, rất dễ bị cảm."
Lâm Triệt Ngôn: "...À."
Có vẻ rất ngoan.
Du Tùy Thâm nhìn chằm chằm cậu, cậu vẫn không thả tay ra, hắn thở dài, tắt đèn ngủ đầu giường, "Ngủ đi. Tôi đi tắm."
Lâm Triệt Ngôn vẫn không thả tay ra.
Du Tùy Thâm: "Lâm Triệt Ngôn, cậu..."
"Tại sao anh không trả lời tin nhắn của tôi?" Giọng nói của Lâm Triệt Ngôn vừa ngủ dậy, nghe như sắp khóc, không giấu được sự tủi thân, "Không phải anh muốn tôi dạy anh yêu đương sao? Vì sao không gọi điện thoại cho tôi?"
Du Tùy Thâm: "..."
Rõ ràng từ đầu cậu không muốn kiểu dạy người khác yêu mà, sao bây giờ hắn là người có lỗi vậy.
Hắn cảm thấy lực nắm của Lâm Triệt Ngôn ngày càng tăng, bất đắc dĩ ngồi xuống mép giường. Lại bị đối phương ôm eo.
Lâm Triệt Ngôn nằm trên đùi hắn.
"Anh ơi, hợp đồng ba năm, còn tính nữa không?"
Du Tùy Thâm không dám động đậy, hắn không có cách đối phó với Lâm Triệt Ngôn làm nũng. Huống hồ, bình thường đối phương rất phòng bị hắn, đột nhiên hôm nay lại chủ động dính lấy hắn.
"Anh còn muốn tôi dạy cách yêu đương không?"
Lâm Triệt Ngôn dùng đầu cọ vào cơ bụng của hắn, tìm vị trí thoải mái để nằm, lọn tóc xuyên qua kẽ hở chọc vào bụng hắn. Mái tóc mềm mại chạm vào da hắn, Du Tùy Thâm giữ lấy đầu đang lộn xộn của đối phương. Ngón tay không cẩn thận đụng phải môi cậu, cũng không di chuyển sang chỗ khác.
"Con người tôi đã ham chơi từ nhỏ, bị nuôi thành một cậu ấm." Lâm Triệt Ngôn cọ ngón tay của Du Tùy Thâm, bóng tối che giấu sự hoảng loạn và bất an của cậu. "Tôi nghĩ kỹ rồi, Du Tùy Thâm, mặc kệ anh muốn lấy thứ gì đó từ tôi, đó cũng là trách nhiệm của tôi."
"Cho nên Du Tùy Thâm, anh đã cho tôi tiền, không cần đi tìm người khác. Tôi sẽ cố gắng..."
Cằm bị đối phương nắm lấy, cảm giác hơi đau từ môi. Lâm Triệt Ngôn theo bản năng đẩy ra, không ngờ đối phương nhanh hơn một bước thả cậu ra trước.
"Lâm Triệt Ngôn." Du Tùy Thâm thở hổn hển, lại không làm được gì, "Tôi có lúc rất muốn trói cậu trong phòng, để xem trong đầu cậu nghĩ gì."