Kiểu tuyên truyền offline như này khôn cần đến sếp lớn phải ra mặt. Mà Xích Tap Uyên nói Du Tùy Thâm phải chuẩn bị đi công tác mà. Lâm Triệt Ngôn khó hiểu khi Du Tùy Thâm hỏi địa chỉ của bọn họ, nhưng không ngờ đối phương sẽ đến đây.
Bây giờ đối phương đã xuất hiện sau lưng cậu, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cậu, làm cho cậu thấy nóng theo.
"Ngồi bên này được không?" Lâm Triệt Ngôn đứng dậy, kéo ghế lại chỗ cạnh mình, mọi người xung quanh tự giác nhường ra một chỗ.
Du Tùy Thâm mỉm cười, không biết đang vui hay tức giận.
Để làm công tác quảng bá, công ty họ dự đính tổ chức triển lãm ở phía tây. Hạng mục này do Xích Tạp Uyên phụ trách. Kết quả đến một giờ rưỡi, triển lãm xảy ra vấn đề, Xích Tạp Uyên không có mặt thì không nói lại còn cố ý gửi tin nhắn cho hắn báo đưa Lâm Triệt Ngôn ăn cơm.
Quan trọng là Lâm Triệt Ngôn không ý thức được bản thân đang bị bao dưỡng, còn ngồi thân mật với người khác như này.
Không thể đặt hai bàn được à?
Nhưng lúc nãy đối phương ngoan ngoãn gọi mình qua...
Nhấc chân đi lại chỗ Lâm Triệt Ngôn và Xích Tạp Uyên, sau đó ngồi vào giữa hai người.
Du Tùy Thâm: "Chân còn mỏi không?"
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Cậu nhìn hắn ngồi bên cạnh mình, tự nhiên mở bát đũa, cảm thấy đau đầu.
Lâm Triệt Ngôn: "Không mỏi."
Du Tùy Thâm ừ một tiếng: "Vậy thì ngày mai tiếp tục."
Lâm Triệt Ngôn: "??"
Sau đó cậu phát hiện mọi người xung quanh đăng trừng mắt nhìn hai bọn họ, vẻ mặt đang hóng hớt.
"Anh Lâm, bạn trai anh đẹp trai thật đấy!" Một cô gái lên tiếng, sau đó thở dài nhìn sang Xích Tạp Uyên, "Đúng là, trai đẹp nên nộp cho nhà nước, nếu không họ thích nhau hết rồi."
"Nhưng mà nếu không phải người trường mình, thì hẳn là đã tỏ tình trước rồi đúng không?"
"Aiya, hai người quen nhau như nào thế?"
Lâm Triệt Ngôn cảm thấy mình đang ngồi trên đống lửa. Đúng là câu hỏi hay, người ngồi bên cạnh tôi không phải bạn trai mà là kim chủ. Nếu làm không tốt, đối phương sẽ phát điên rồi hôn cậu.
"Chúng tôi là bạn hồi cấp ba." Du Tùy Thâm lạnh nhạt nhìn cậu một cái, "Đúng không?"
Lâm Triệt Ngôn căng thẳng ừ một tiếng.
Còn mày, còn may, đối phương vẫn bình thường. Không nói ra chuyện bao dưỡng hay kết hôn gì đó.
"Thì ra là thế, haizzz, vì sao tôi lại không có bạn nào đẹp trai để yêu đương thời cấp ba chứ."
"Nói dài dòng thế, sao anh Triệt Ngôn không nói gì, không giới thiệu cho chúng em sao?"
"Mà, sao anh Xích cũng im lặng thế?"
Lâm Triệt Ngôn liếc mắt nhìn Xích Taoh Uyên, đối phương cũng đang liếc nhìn cậu, hai người đều nhìn ra sự đồng tình trong mắt đối phương. Nhung sau đó ánh mắt hai người bị cơ thể Du Tùy Thâm ngăn lại.
"Không giới thiệu tôi với mọi người sao?" DU Tùy Thâm đưa tay sờ tóc giả trên đầu cậu: "Ngài Ferid thân mến!"
Lâm Triệt Ngôn: "!"
Khi nhìn vào ánh mắt đối phương, tim Lâm Triệt Ngôn nhảy một cái. Không hiểu tại sao từ trên gương mặt lạnh lùng của Du Tùy Thâm nhìn thấy sự cưng chiều.
Điên rồi, tại sao đối phương lại làm như vậy.
Còn phải giới thiệu như nào? Chẳng lẽ nói thẳng đây là kim chủ của tôi à?
"Haha, anh ấy là Du Tùy Thâm." Lâm Triệt Ngôn suy nghĩ một lúc lâu, "Là người Trạch Châu, lên cấp ba mới chuyến đến Hao Thành."
"Du Tùy Thâm? Là Du Tùy Thâm của SY á?"
Đúng vậy, đúng vậy, nên các cô các cậu đừng hỏi nữa! Lâm Triệt Ngôn nghĩ thầm, gật đầu.
"Oa, thế thì đây là cấp trên của anh Xích và anh Triệt Ngôn rồi!"
Mấy người có biết đang nói chuyện với ai không hả?
Nếu là bốn năm năm trước, mấy người sẽ bị hắn dí xuống đất đánh rồi đấy!
"Nhưng mà nói đi phải nói lại, tại sao Du tổng tìm được chỗ này? Là anh Triệt Ngôn gửi tin nhắn cho anh à?"
Một đám người trẻ tuổi không sợ người trước mặt là tổng tài độc ác, đôi mắt phát sáng như bắt được cơ hội hiếm có.
"Câu hỏi hay." Du Tùy Thâm bình tĩnh uống một ngụm nước, là cốc của Lâm Triệt Ngôn, "Vậy thì mọi người có thể hỏi anh Xích đi."
Xích Tạp Uyên đang hoảng sợ đột nhiên bị nhắc đến, buồn bã ngẩng đầu lên.
"Triển lãm xảy ra vấn đề, phía đối tác không liên hệ được với quản lý Xích, liền gọi đến văn phòng của tôi." Du Tùy Thâm cười không có ý tốt, "Quản lý Xích đoán xem tôi đến đây làm gì?"
Xích Tạp Uyên: "Tôi không nhận được điện thoại phía đối tác mà."
Du Tùy Thâm: "Phía đối tác không đến, là trợ lý đến quan sát. Trợ lý của hắn không liên lạc với sếp của mình nên không liên lạc được với cậu."
Xích Tạp Uyên: "..." Tôi muốn đi về.
Du Tùy Thâm thay mặt quyết định, "Ăn xong rồi đi, nếu không người ta bảo tôi khắt khe với cậu."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Tôi không như thế, đừng nói lung tung!
Mọi người: À! Thì ra là vợ quản nghiêm.
Trong lòng Lâm Triệt Ngôn có chút mất mát, nhưng không hiểu vì sao. Mặc dù bản thân không mong Du Tùy Thâm vì mình nên mới đến đây, nhưng vẫn có chút hi vọng, bản thân cậu không dám thừa nhận sự chờ mong trong lòng mình.
Chưa từng có ai quan tâm cậu, cho dù là mẹ mỗi năm về nước đề vì tranh chấp tài sản. Ba có đến trường học gặp cậu, cũng vì đến quan sát Lâm Tư Giai. Bản thân luôn ở vị trí thấp hèn trong mắt người khác.
Du Tùy Thâm cũng không nói gì làm mất không khí nữa. Rất giống một bạn trai tinh tế. Lâm Triệt Ngôn chưa từng thấy Du Tùy Thâm như này, nhưng cậu biết đây là giả.
Trong tiếng cười nói vui vẻ, cậu lo sợ ăn cho xong bữa cơm, Xích Tạp Uyên lập tức quay về triển lãm, thành viên câu lạc bộ chuẩn bị về trường học.
"Anh Triệt Ngôn, sau này đừng quen bọn em nha!" Lúc đi ra cửa, Mạnh Duẩn Khánh đột nhiên nói.
Lâm Triệt Ngôn đang định trả lời, đột nhiên có người ôm lấy eo mình, quay sang nhìn, là Du Tùy Thâm.
"Nói gì ngốc thế! Mọi người trong câu lạc bộ đều là gia đình của anh." Lâm Triệt Ngôn cười, ra vẻ một người anh húng một đi không trở lại, "Về sau còn cơ hội anh sẽ tham gia cos với các em."
Mạnh Duẫn Khánh gật đầu, liếc nhìn tay đang ôm eo Lâm Triệt Ngôn của Du Tùy Thâm, "Du tổng, anh phải chăm sóc cho anh Triệt Ngôn thật tốt đấy! Anh đã bắt cóc mất gương mặt đại diện của câu lạc bồ rồi."
Mọi người đúng xung quanh bật cười. Lâm Triệt Ngôn không quen thân thiết với ai đó ở nơi cộng cộng, cố gắng tránh ra nhưng không được. May mà đang hóa trang, nếu không mọi người sẽ phát hiện mình đang đỏ mặt.
Du Tùy Thâm: "Sẽ."
Sẽ cái con khí!
Yên lặng đi theo DU Tùy Thâm ra xe, Lâm Triệt Ngôn phát hiện trong xe còn có một người. Là người mang bữa sang cho bọn họ, tài xế ŧıểυ Trần.
"Du tổng," ŧıểυ Trần ngạc nhiên liếc nhìn Lâm Triệt Ngôn đứng cạnh Du Tùy Thâm. Lớp hóa trang quá dày khiến hắn không nhận rõ ra là ai. Cố gắng nhịn xuống, "Đây là, người anh mới nhìn trúng à, khụ..."
Du Tùy Thâm: "Cậu Lâm."
Lâm Triệt Ngôn: "Ừm."
Du Tùy Thâm nhìn ŧıểυ Trần, "Cậu ấy là Lâm tiên sinh."
ŧıểυ Trần: "À à, là mắt tôi không tốt lắm." Dừng lại một chút, "Nhưng mà công ty chúng ta đều là kiểu hóa trang cổ trang mà, Cậu Lâm đang hóa trang...ai đây?"
Một sự im lắng chết chochs.
"Quỷ hút máu." Lâm Triệt Ngôn nhìn Du Tùy Thâm nói lấp lửng, sợ ŧıểυ Trần xấu hổ, vội vang bổ sung, "Anh Trần đúng không, anh goi tôi là Triệt Ngôn là được rồi, không cần gọi xa cách như thế. Tôi là người rất dễ."
ŧıểυ Trần vội vàng liếc nhìn Du Tùy Thâm, thấy đối phương không tỏ ý kiến mới thở ra nhẹ nhõm, "Được, được, Triệt Ngôn, cậu hóa trang như này ngầu lắm."
Lâm Triệt Ngôn gật đầu, "Tôi cũng thấy..."
"Sáng mai, bảy giờ đón tôi đến sân bay." Du Tùy Thâm ngắt lời Lâm Triệt Ngôn, nhìn ŧıểυ Trần, trực tiếp ra lệnh, "Cậu quay về công ty đi, Cậu Lâm lái xe là được rồi."
ŧıểυ Trần: "Hả?"
Lâm Triệt Ngôn: "??? Tôi lái á?"
Du Tùy Thâm nhìn cậu, trực tiếp mở cửa ngồi lên ghế phụ. ŧıểυ Trần làm bộ chúc may mắn, đồng tình nhìn Lâm Triệt Ngôn.
Lâm Triệt Ngôn cố gắng bình tĩnh: "...Được rồi."
Giống như hầu hết mọi người, sau khi tốt nghiệp cấp ba Lâm Triệt Ngôn đã thi bằng lái xe. Lúc ấy bị thầy dạy chửi rất nhiều, đó là lần đầu cậu bị người khác mắng như vậy. Phải thi tận ba lần mới vừa đủ điểm qua.
Cậu vẫn nhớ rõ lời nói của thầy dạy lái xe, "Triệt Ngôn này, tên nhóc nhà em đừng bao giờ nói thầy dạy lái nhá. Để bảo vệ cuộc sống tốt đẹp, nếu không ở tình huống bắt buộc thì đừng lái xe đó!"
Mím chặt môi, ánh mắt chờ monh nhìn Du Tùy Thâm, nhìn thấy vẻ mặt sao cậu không khởi động xe đi, hít một hơi thật sâu mở khóa xe.
Lâm Triệt Ngôn thấy mấy trò chơi đua xe chỉ là con tép với trải nghiệm thưc tế. Rẽ trái, rẽ phải tạo ra con đường máu ở giữa. Có thể vì là xe đắt tiền, nên người bình thường không dám lên tranh làn với cậu, Du Tùy Thâm yêu cầu dừng xe trong con đường nằm trong cánh đồng ngô của đại học Z.
Lúc bắt đầu còn hơi sợ, sau quen rồi lại thấy chưa đã. Lâm Triệt Ngôn lếm môi, lưu luyến thả lỏng tay lái.
"Đến đại học Z làm gì?" Lâm Triệt Ngôn nhìn sắc mặt trắng bệch của Du Tùy Thâm, cảm thấy không đúng, "Anh...say xe à?"
Du Tùy Thâm: "...Tôi dự định tặng cậu một chiếc."
Lâm Triệt Ngôn: "!"
Du Tùy Thâm: "Nhưng bây giờ, chắc để xem lại đã."
Lâm Triệt Ngôn: "???Đừng mà, kỹ thuật lái của tôi vẫn ổn mà, không phải đưa anh đến nói an toàn đó à?"
Du Tùy Thâm xoa mày: "Không phải kỹ thuật của cậu tốt mà là người khác tốt."
Lâm Triệt Ngôn: "...À."
"Lâm Triệt Ngôn." Du Tùy Tâm bình tĩnh lại, lấy gói khăn ướt từ ghế sau.
"Sao thế?"
Lâm Triệt Ngôn biết đối phương mà gọi tên cậu chắc chắn không có chuyện tốt.
"Lúc cậu giới thiệu tôi với người khác, cậu nói tôi là bạn trai cậu?"