Chân Kỷ Hạ mở rộng một góc chín mươi độ, cô theo bản năng muốn quay đầu nhìn anh, tuy nhiên eo bị Phó Hằng Chi ép vào lan can nên không thể cử động.
“Em biết anh ấy vào giờ học chuyên ngành năm nhất…”
Khi đó nhóm sinh viên năm nhất như cô vừa qua kỳ huấn luyện quân sự, mỗi người đều bị phơi nắng đen thui, vẫn chưa tiến vào trạng thái học tập nghiêm túc trong giờ học nên bị thầy phê bình, sắp xếp cho cả lớp học hỏi các đàn anh đàn chị trong giờ học chuyên ngành.
Nam sinh khoa múa chính là những ngôi sao tồn tại trong lòng đám đông, giống như Giang Nghiêu, ngay cả nữ sinh khác khoa cũng muốn theo đuổi cậu, Kỷ Hạ sớm đã nghe kể từ khi học quân sự.
Kết quả biểu hiện trong giờ học chuyên ngành năm hai vô cùng tốt, chương trình học kết thúc sớm, thầy giáo tâm huyết dâng trào ra quyết định những anh chị năm hai sẽ kèm một với một cho đàn em năm nhất, Kỷ Hạ bị giao cho Giang Nghiêu.
“Thật là trùng hợp.”
Phó Hằng Chi lười vạch trần màn lừa bịp giữa thầy và trò, lòng hiếu kỳ với Giang Nghiêu chấm dứt ở đây. Bàn tay anh dừng lại bên ngoài mép áo ngực mềm mại của Kỷ Hạ, những nụ hôn liên tiếp rơi lên gáy của cô.
“Phó tiên sinh…”
Kỷ Hạ không tự chủ cầm lấy cổ tay Phó Hằng Chi, rồi bị anh nắm ngược lại, đè lên ngực cô.
Lòng bàn tay cô dán chặt vào viên trân châu trên ngực, nó bắt đầu trở nên cứng rắn, bộ ngực thì vô cùng mềm mại, lòng bàn tay nóng bỏng của người đàn ông nắm lấy mu bàn tay cô, nhiệt độ đó tựa như xuyến thấu qua tay cô trực tiếp chạm vào da thịt.
“Đừng…đừng ở đây mà Phó tiên sinh…”
Kỷ Hạ trải qua chuyện này chưa đến một tháng, hiểu biết với những chuyện thế này bị giới hạn ở trên giường ngủ, đầu Phó Hằng Chi vùi lên cổ cô cười một tiếng, hiển nhiên đã chuẩn bị xong tinh thần dạy dỗ lại cô vợ hiền nhà mình.
“Trước khi vào đây anh đã nói với Lưu quản gia rồi, bảo họ không được tới gần đây.” Phó Hằng Chi thoải mái chia sẻ sự cẩn thận của mình với Kỷ Hạ, “Đừng sợ, không ai vào đâu.”
“Nhưng mà…”
Kỷ Hạ do dự nhìn gương trong phòng, ba tấm gương lớn hợp thành, được gắn trên vách tường, mặt gương sáng bóng bằng phẳng phơi bày mọi động tác mập mờ giữa cô và Phó Hằng Chi.
Chân phải của cô gác lên lan can, chân trái bị Phó Hằng Chi dùng tay tách ra, giữa hai chân dần mở rộng.
Cô cảm giác được rõ ràng hai múi thịt ở giữa chân đang dán chặt co rút dần dần bị tách ra, sau đó nhụy hoa nhỏ khẽ run lên.
“Phó tiên sinh…nhưng mà… nhưng mà nơi này…”
Cô có thói quen lúc ân ái lưng sẽ dán lên chiếc giường mềm mại, Phó Hằng Chi mạnh mẽ đè bên trên, phòng ngủ tuy không nhỏ hẹp nhưng không gian kín đáo mang lại cho Kỷ Hạ một cảm giác an toàn. Trong phòng nhảy này là không gian riêng tư, thế nhưng hoàn cảnh quá rộng rãi cộng thêm chiếc gương trước mặt, mang lại hiệu quả thị giác rất lớn.
“Là nơi nào?” Phó Hằng Chi nghe cô sợ hãi phát ra âm thanh mềm mại, sự buồn bực do Giang Nghiêu mang lại dần tiêu tán hết, “Hạ Hạ, em lại quên anh tên gì nữa rồi?”
“Hằng Chi…”
Kỷ Hạ cảm giác eo hơi được thả lỏng, cô nghiêng đầu qua định cầu xin Phó Hằng Chi tha thứ, lại bị anh cúi đầu xuống hôn, cái lưỡi của anh nhanh chóng quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại trong miệng cô, vừa khuấy động vừa thuần thục chạm vào vị trí nhạy cảm bên trong, dùng tình cảm nhốt cô lại.
Miệng lưỡi của Phó Hằng Chi khiến eo cô mềm nhũn, chỉ theo bản năng duỗi tay ôm vai Phó Hằng Chi, cùng trao đổi hơi thở ngọt ngào với anh.
“Hạ Hạ, nắm chặt lan can.”
Phó Hằng Chi vừa nói xong, bàn tay với vào giữa đùi cô, chẳng bao lâu sau một cây gậy nóng bỏng cứng rắn chỉa vào chân Kỷ Hạ.