Kỷ Hạ theo bản năng vòng tay quanh cổ anh thì thân hình mới miễn cưỡng trồi lên mặt nước, giữa cơn cao trào cô đang thở dốc và không ngừng rơi nước mắt: “Hằng Chi…ưm..đừng..đừng mà…”
Cơn cao trào đến quá mãnh liệt, vượt khỏi tầm kiểm soát của Kỷ Hạ, giống như đột nhiên bị đẩy mạnh, đánh cô trở tay không kịp, đến giờ vẫn chưa khôi phục lại tinh thần.
Anh thật sự sắp nghẹn chết, đôi mắt hiếm khi trở nên tàn nhẫn hơn ngày thường, anh ôm Kỷ Hạ rồi cắm thẳng vào trong, không sợ bị lực nước cản lại, ra sức rất mạnh.
Kỷ Hạ bị cắm đến mức chỉ biết cắn môi khóc thút thít, chỗ giao hợp của hai người trong hồ nước, hình ảnh Phó Hằng Chi thở dốc giống…..
“Hạ Hạ, gọi tên anh.”
Em và lưng anh căng chặt, lưng bày ra đường cong sắc bén. Hiếm thấy anh mất không chế thế này, ngay cả bản thân Phó Hằng Chi cũng không nói rõ được nguyên nhân.
“Hằng Chi, a… Hằng Chi…”
Cô gái ngoan ngoãn dùng giọng nói run rẩy kèm nức nở gọi tên anh, rõ ràng giống với những lần làʍ t̠ìиɦ trước đây, nhưng hôm nay rất khác biệt.
Bởi vì cô chưa hề gọi anh là Phó tiên sinh.
Đến khi Phó Hằng Chi ý thức được thì hành động trong hồ nước đã mất khống chế, anh trực tiếp ôm cô gái nhỏ xinh đẹp trong ngực lên, phần eo không ngừng dùng lực hung hăng cắm vào trong.
Ngón chân cô không tự giác được cuộn tròn lại, hai đùi căng chặt hết mức, bất lực quấn lấy eo Phó Hằng Chi, thân dưới vẫn bị rút ra đâm vào không ngừng.
Kỷ Hạ lại đạt cao trào, tay chân giữ chặt thân thể người đàn ông rồi ngửa người ra sau, sống lưng cong thành một hình trăng non, bị nước suối thấm ướt tạo thành từng vòng nước, nơi sâu trong ŧıểυ huyệt không khống chế được bắt đầu co rút.