Tất nhiên Phó Hằng Chi biết nơi này là phòng luyện tập của trường chứ không phải nhà mình, thỉnh thoảng sẽ có người đi ngang qua, thậm chí là mở cửa đi vào.
Thế nhưng anh cực kỳ đố kỵ.
Anh nhả đầu vυ" của Kỷ Hạ ra, sau đó hôn mυ"ŧ khắp ngực cô, giống như thân cây uốn lượn sinh trưởng trên mặt nước, thỉnh thoảng tạo nên từng cơn gợn sóng khuếch tán mang theo cảm giác tê dại sau lưng Kỷ Hạ.
“Giang Nghiêu đã chạm vào chỗ nào của em, hửm?”
Trong ảnh chụp, tay Giang Nghiêu chạm vào mặt cô, động tác đó rất kỳ lạ, không thể nói là tiếp xúc gần kề, nhưng rất có cảm giác thân mật.
Kỷ Hạ bất ngờ, giây kế tiếp Phó Hằng Chi hôn lên khóe mắt cô: “Ở đây.”
Anh dời môi xuống chạm vào má cô: “Còn ở chỗ này nữa.”
Tiếp theo đến cổ của cô: “Cuối cùng là ở đây?”
“Hằng Chi…” Thanh âm của Kỷ Hạ mềm nhũn, tuy cô không biết vì sao Phó Hằng Chi biết được chuyện Giang Nghiêu lau nước mắt cho mình, nhưng trong giọng nói không tự chủ được gợi lên hương vị lấy lòng.
Sự lấy lòng này vào tai Phó Hằng Chi lại biến thành sự thừa nhận và chột dạ, anh dùng lực chế trụ eo và mông cô, thân dưới trực tiếp chen vào nơi nhỏ hẹp đã ướt át kia.
“A ưm…”
Kỷ Hạ bị đâm vào bất ngờ nên hiện lên một tầng nước mắt mỏng, dường như theo phản xạ thét lên. Kế đó cô muốn che miệng mình lại nhưng bị Phó Hằng Chi giữ tay lại.
Từ bé, Kỷ Hạ là người không tranh đoạt, ở cạnh ai cũng hòa hợp, ít khi gây hận thù. Đây là lần đầu cô gặp chuyện thế này, nên không biết phải giải quyết thế nào. Cô hít mũi, nửa thân dưới ngậm lấy vật đàn ông to lớn nên bị trướng khiến cô không kiềm được rơi vài giọt nước mắt.
“Váy của em bị người khác phá hỏng…không biết ai làm….”
Kỷ Hạ vốn đang kiềm nén cảm xúc, bây giờ bị phá vỡ nên trút ra hết.
Trái tim Phó Hằng Chi mềm nhũn đi khi thấy những giọt nước mắt của cô.
“Cái váy diễn kia sao?”
“Vâng…”
“Thế sao không nói cho anh biết, em tin tưởng tên Giang Nghiêu kia hơn anh hả?”
Giọng điệu anh không kiềm được nhuốm vị an ủi, hôn sạch từng giọt nước mắt của cô, có thể biết được lúc đó cô gái nhỏ này có tâm trạng bất lực và ấm ức ra sao.
Anh nâng cằm Kỷ Hạ lên rồi hôn xuống, giữa môi lưỡi dây dưa vẫn còn mùi vị nước mắt oan ức của cô, sau đó nhanh chóng hòa tan vào dòng nước bọt của hai người, đầu lưỡi vờn quanh, kết hợp với hương vị ngọt ngào của cô mau chóng biến thành một loại mùi vị nồng nàn hiếm có.
Kỷ Hạ nắm chặt cổ tay Phó Hằng Chi hơn, hai đầu nhũ bị Phó Hằng Chi vừa xoa nắn vừa ép sát nhau, đầu nhũ căng cứng, giống như một viên ngọc khảm nạm trên cặp nhũ căng tròn của cô gái trẻ, bị Phó Hằng Chi tùy ý xoa nắn.
“Đừng mà…”
Kỷ Hạ khó khăn tìm lại giọng nói của chính mình, bỗng nhiên phát hiện nó càng nũng nịu hơn, giống như món sen ngào đường vừa ăn hôm trước, khi dùng đũa gấp một miếng sen lên sẽ thấy được những sợi mạch nha rũ xuống.
“Lúc đó em không muốn khóc đâu…Nhưng không nhịn được ạ…Em xin lỗi, Phó tiên sinh…”
Cô vốn là người của Phó Hằng Chi, nên giữ khoảng cách với người khác giới khác.
Phó Hằng Chi không muốn nghe lời xin lỗi, tuy nhiên thấy cô nức nở vừa khóc vừa nói xin lỗi khiến anh càng buồn bực hơn. Anh đang định mắng cô vợ hiền thì bất ngờ nghe thấy giọng nói của một chàng trai ngoài cửa: