Sau Khi Kết Hôn, Ảnh Đế Quyền Lực Để Lại Di Sản Cho Tôi

Chương 3

Trước Sau

break

Nguyên chủ bị lạnh quá lâu, đã sớm quên cảm giác lo sợ của minh tinh khi bị paparazzi rình rập, cứ tưởng mình đang ở nhà, mơ mơ màng màng thế nào lại đi mở cửa cho paparazzi. Đợi đến khi nguyên chủ cuối cùng cũng nhớ ra chuyện mình bị hạ thuốc rồi đã xảy ra chuyện gì, thì đã bị chụp lại vô số ảnh hiện trường đầy bất nhã.

Nguyên chủ tuy ngu ngốc nhưng lại có lòng tốt, phản ứng đầu tiên chính là chạy về phía người đàn ông đã phát sinh quan hệ với mình đêm đó, liều mạng dùng chăn che kín mặt người kia. Bản thân mình đã bị chụp rồi, không thể để liên lụy người khác. Chính vì vậy mới không để Đường Túng bị kéo theo chịu ảnh hưởng.

Và cũng chính từ đây, bi kịch của nguyên chủ bắt đầu.

Từ đó về sau, ai cũng có thể biến thành “chồng” của nguyên chủ — danh hiệu “có thể bị bao dưỡng” dính chặt lấy cậu. Người trong và ngoài giới đều cho rằng chỉ cần vung chút tiền là có thể làm gì cậu cũng được, suốt ngày quấy rầy cậu, khiến tin đồn nhảm và tai tiếng về cậu bay đầy trời. Hễ nhắc đến, liền bị lôi ra như một minh tinh rác rưởi, sống bê bối, danh tiếng hỗn độn, bị đem ra công khai bêu xấu, ngày nào cũng bị xử tội, chẳng thể có lấy một ngày yên ổn.

Nếu không phải Đường Túng nể mặt việc nguyên chủ từng cố bảo vệ hắn, thỉnh thoảng bố thí chút tài nguyên cho cậu, thì nguyên chủ sợ rằng đã sớm không sống nổi trong giới giải trí này nữa.

Nữ chính cũng vì chuyện này mà bắt đầu chú ý đến cậu, cho rằng nguyên chủ đã chia sẻ Đường Túng — người vốn chỉ nên thuộc về một mình cô ta. Trong lòng cô ta nảy sinh cảm giác bất mãn, bởi vì nguyên chủ mà chôn xuống mầm mống dẫn tới sự sụp đổ sau này.

Trương Chước Dạ kéo tấm rèm ra, bầu trời đen kịt đã lộ ra ánh sáng mông lung của rạng đông.

Ngoài cổng có người canh gác, cậu không thể trực tiếp rời đi, điều duy nhất có thể chắc chắn là paparazzi đã đến gần, cậu không thể trốn khỏi đây, kết cục đang chờ cậu giống như nguyên chủ.

"Ảnh đế! Đường Túng! Mau tỉnh lại, suy nghĩ cách đi!” Trương Chước Dạ không thể ngồi yên.

Đường Túng bị lay động, hơi cựa mình một chút, ngón tay cũng cuộn lại nhẹ nhẹ, nhưng vẫn chẳng có phản ứng gì rõ ràng.

Trương Chước Dạ hơi động cánh mũi, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt toát ra từ người Đường Túng. Tối qua đầu óc cậu không tỉnh táo, không để ý người này say đến mức ấy, khó trách gọi mãi không tỉnh.

Cậu tạm thời từ bỏ việc đánh thức Đường Túng, mà quay sang hỏi hệ thống.

“Tới Một Thùng, hệ thống của mi có thể làm được gì? Không có cách nào giúp tôi ra ngoài mà không bị phát hiện là nhập cư trái phép sao?”

【Là hệ thống Lại Đến Một Lọ, không phải Tới Một Thùng, nghe tên hệ thống là biết rồi – đương nhiên là mở thưởng, lại đến một lọ!】 Giọng hệ thống vẫn uể oải như thường.

“Không thể nào! Mi vô dụng đến mức vậy sao? Cái hệ thống xuyên sách lúc nãy đâu? Trả nó lại cho tôi, chắc chắn nó có cách.”

【Đã bị tôi ăn mất rồi, sao mà nhả ra được nữa!】 Giọng hệ thống như thể bị dẫm trúng đuôi, hơi kích động.

【Ký chủ, bản hệ thống là vì muốn loại bỏ tai họa giúp cậu! Hệ thống xuyên sách đó nguy hiểm đến tính mạng, tôi mới phải ăn luôn nó, hệ thống đó chẳng tốt đẹp gì! Suốt ngày bắt cậu làm nhiệm vụ, ép phải đi theo cốt truyện, không làm tốt thì bị trừng phạt, đóng vai không đạt yêu cầu thì khổ sở đủ đường, sống dở chết dở!】

【Mỗi thế giới nhỏ đều nên có tự do, không nên bị cái gọi là tuyến cốt truyện trói buộc!!】 Giọng hệ thống bỗng trở nên hào hứng, rồi lại hăng hái quảng cáo chính mình một cách đầy đắc ý.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc