Kỷ Thương Hải lấy chăn mỏng đắp cho Lăng Vân Phàm, sau đó bế cậu ra khỏi phòng, lo lắng nghĩ xem bệnh viện gần nhất ở đâu, vừa đi tới cửa, đang định mở cửa thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh kỳ lạ từ ngoài cửa truyền tới.
Đó là âm thanh của chiếc chìa khóa được tra vào ổ và đang cố gắng mở ra.
Ngôi nhà này nằm trong một khu dân cư cũ cách xa trung tâm thành phố, vì đã cũ nên cửa là một cánh cửa gỗ sơn xanh đã cũ nát, ổ khóa cũng là lỗ chữ thập hình hoa mận cũ, cần phải vặn mạnh sau khi đưa chìa khóa vào ổ, mỗi khi như vậy sẽ phát ra tiếng kêu rất to.
Giống như âm thanh đang nghe thấy bây giờ.
Nhưng không nên có ai khác đến đây.
Hai mắt Kỷ Thương Hải chợt nheo lại, lùi về phía sau một bước.
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng bị đẩy mạnh từ bên ngoài.
Kỷ Phi đứng ngoài cửa, chặn ánh sáng yếu ớt trong hành lang đổ nát và tăm tối, nhìn Kỷ Thương Hải, mỉm cười nói: "Con trai, con trốn thật giỏi, ta đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được nơi này."
Gã vừa dứt lời, mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen từ phía sau Kỷ Phi lao ra, hung hãn xông vào phòng, lao vào Kỷ Thương Hải đang ôm Lăng Vân Phàm.
Kỷ Thương Hải ôm chặt Lăng Vân Phàm, giơ chân đá mạnh vào hai người, nhưng hai tay khó đánh lại bốn tay, cuối cùng hắn bị đẩy xuống đất.
Một vệ sĩ bước tới, kiểm tra hơi thở của Lăng Vân Phàm, rồi nhìn Kỷ Phi.
Kỷ Phi xua tay, vệ sĩ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó bế Lăng Vân Phàm bất tỉnh nhân sự rời khỏi phòng.
"Thả cậu ấy ra!!!" Mắt Kỷ Thương Hải ánh lên sát khí và màu máu đậm đặc, hắn vùng vẫy hết sức, toàn thân giãy giụa hết lực, một vài khớp xương phát ra tiếng kêu khe khẽ, gần như ba người không thể khống chế nổi hắn.
Khi vệ sĩ cõng Lăng Vân Phàm biến mất ngoài cửa, vẻ mặt dữ tợn trên mặt Kỷ Thương Hải trong nháy mắt vỡ vụn, thay thế bằng sự hoảng loạn và sụp đổ.
"Con trai." Kỷ Phi bước tới trước mặt Kỷ Thương Hải, cúi đầu nhìn hắn: "Giữa chúng ta có rất nhiều chuyện cần giải quyết."
-
-
Ý thức mới trở lại với thân xác của Lăng Vân Phàm, mũi cậu ngay lập tức cảm nhận được mùi khí khử trùng thoang thoảng.
Dần dần, tứ chi bắt đầu có cảm giác, Lăng Vân Phàm cảm giác được mình được bao phủ bởi một tấm chăn khô ráo, hơi cứng ngắc, gió mát vuốt ve gò má, ánh nắng chói chang chiếu lên mi mắt nặng trịch của cậu.
Cậu từ từ mở mắt và nhìn thấy trần nhà trắng như tuyết.
Đây là đâu?
Lăng Vân Phàm sửng sốt một lúc, sau đó nhận ra rằng mình đang ở bệnh viện.
Ký ức cuối cùng của cậu chính là cảnh mình nằm yếu ớt trên giường, hai mắt Kỷ Thương Hải đỏ hoe, hắn dùng giọng đau khổ thủ thỉ mình lại gặp ác mộng, cảm thấy rất khó chịu.
Còn chuyện sau đó, Lăng Vân Phàm không nhớ rõ.
Cho nên, là Kỷ Thương Hải đưa cậu đến bệnh viện sao?
Thực ra những ngày qua, Lăng Vân Phàm luôn cố ý làm hại sức khỏe của mình.
Cậu đánh cược rằng tình yêu của Kỷ Thương Hải dành cho mình sẽ vượt qua nỗi ám ảnh bệnh hoạn mà Kỷ Thương Hải đối với cậu, rằng Kỷ Thương Hải sẽ đưa cậu đến bệnh viện để cậu tìm kiếm sự giúp đỡ.
Liệu cậu có thắng cược không?
"Hả? Cậu tỉnh rồi."
Một y tá trẻ bước vào phòng bệnh, thấy Lăng Vân Phàm đang mở mắt, vội vàng bước tới hỏi: "Cậu có thấy khó chịu gì không? Có cảm giác muốn nôn mửa hay chóng mặt không?"
Lăng Vân Phàm lắc đầu.
Y tá nhỏ: "Chờ một chút, tôi sẽ gọi ngài Kỷ tới."
Nói xong, cô y tá nhỏ nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Lăng Vân Phàm cảm thấy chua chát trong lòng.
Thực sự là Kỷ Thương Hải đưa cậu đến bệnh viện.
Đã đến lúc họ phải nói chuyện.
Ngay khi Lăng Vân Phàm đang nghĩ cách nên nói chuyện gì với Kỷ Thương Hải, cửa phòng bệnh lại mở ra.
Một người đàn ông mặc vest, đi giày da, trên tay là chiếc đồng hồ nổi tiếng, khuôn mặt bị thời gian tàn phá bước về phía giường bệnh.
Đôi mắt của Lăng Vân Phàm mở to vì sốc.
Kỷ Phi hiền lành cười nói: "Nhóc, chúng ta lại gặp mặt rồi."
-
-
"Ông vừa nói gì cơ? Là ông cứu tôi?"
Trong phòng bệnh sạch sẽ và sáng sủa, Lăng Vân Phàn yếu ớt xanh xao như mới hồi phục sau cơn bệnh nặng, cậu ngồi ở bên giường nhìn Kỷ Phi, không biết gã có ý đồ gì.
Kỷ Phi ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, gật đầu.
Gã thở dài: "Nhóc, cậu có biết tình trạng của cậu lúc đó tệ đến thế nào không? Cũng may tôi đến kịp lúc, nếu không đã gây ra họa lớn rồi. Ầy, không ngờ Tiểu Hải lại như thế này, thà rằng làm cậu chết, còn hơn để cậu đi..." Gã ngập ngừng rồi lại thở dài, giống như một người cha hối hận vì con mình đã phạm sai lầm lớn.
Tim Lăng Vân Phàm thắt lại, vô cùng đau đớn, bàn tay nhẹ nhàng nắm chặt chăn bông.
Hóa ra cậu đã thua cược.
Một câu hỏi khác hiện lên trong đầu Lăng Vân Phàm: "Tôi không sử dụng máy định vị đó."
Kỷ Phi mỉm cười: "Tôi biết, cho nên giao dịch của chúng ta không thành."
Lăng Vân Phàm sửng sốt.
Trong miêu tả của Kỷ Thương Hải, Kỷ Phi là một người cứng đầu, không bao giờ dễ dàng bỏ cuộc, cho nên cậu không ngờ rằng Kỷ Phi lại chủ động nói ra điều này.
"Nhóc." Kỷ Phi ân cần mỉm cười, "Hình như cậu có hiểu lầm về tôi rồi nhỉ, thế Tiểu Hải miêu tả về tôi như thế nào? Bất quá, cậu cũng rút ra được bài học rồi đấy, thằng bé Tiểu Hải kia, không thể tin lời nó hoàn toàn đâu, tôi tự nhận mình không phải là người cha tốt, nhưng cũng chẳng tệ như nó đã nói với cậu, nếu nó mô tả cuộc sống của mình rất bi thảm, thì có thể là để khiến cậu đồng cảm thôi."
Lăng Vân Phàm: "..."
Thành thật mà nói, bây giờ Lăng Vân Phàm rất bối rối, cậu không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả, ai đang nói dối và ai đang diễn.
Kỷ Phi lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt ở đầu giường, nói với Lăng Vân Phàm: "Trong đó có ba mươi vạn, mật khẩu là từ một đến sáu, là tôi thay mặt con trai tôi bồi thường thiệt hại tinh thần cho cậu, đồng thời chúng tôi cũng sẽ chịu mọi chi phí y tế trong thời gian này cho cậu. Mong cậu đừng gọi cảnh sát hay nói cho người khác biết về chuyện này."
Lăng Vân Phàm đan hai tay lại, ngón tay quấn chặt vào nhau: "...Tôi sẽ không gọi cảnh sát."
"Cảm ơn cậu rất nhiều. Đừng lo lắng, tôi sẽ không để Tiểu Hải làm phiền cậu nữa. Vậy nên, cậu hãy giữ gìn sức khỏe thật tốt. Hẹn gặp lại." Nói xong, Kỷ Phi đứng dậy, đi ra khỏi phòng bệnh.
Lồng ngực Lăng Vân Phàm như bị thắt chặt, cậu hỏi: "Bây giờ Kỷ Thương Hải ở đâu?"
Kỷ Phi nhìn Lăng Vân Phàm, khóe môi nở nụ cười hài hước: "Nhóc, đi gặp bác sĩ tâm lý đi."
Lăng Vân Phàm ngẩn ra: "Cái gì..."
Kỷ Phi bất đắc dĩ lắc đầu: "Nạn nhân đồng cảm, quan tâm hung thủ là bệnh tâm lý."
"Tôi không đồng cảm hay quan tâm đến cậu ấy." Lăng Vân Phàm hồi hộp nói: "Tôi chỉ... chỉ là..."
Nhưng là cái gì, Lăng Vân Phàm không thể nói được.
Kỷ Phi chân thành nói: "Nhóc, nghĩ xem Tiểu Hải đã làm gì với cậu, vất vả lắm cậu mới thoát được, suýt nữa đã chết. Cậu nên tránh xa nó thay vì hỏi xem nó đang ở đâu. Được rồi, hãy nhìn về phía trước đi, tương lai của cậu còn rất nhiều cơ hội ở phía trước, đừng bám chặt quá khứ như vậy."
Lăng Vân Phàm khẽ mở miệng, cổ họng như bị vật lạ chặn lại, không thốt ra được một chữ phản bác nào.
"Nhóc, hãy quên Tiểu Hải cùng ký ức không vui đó đi." Nói xong, Kỷ Phi liền rời khỏi phòng bệnh.
Căn phòng rộng rãi và sáng sủa trở nên yên tĩnh sau khi cánh cửa đóng lại.
Lăng Vân Phàm sửng sốt một lúc rồi quay lại nhìn cửa sổ.
Lăng Vân Phàm nhớ lại ngày cậu và Kỷ Thương Hải đoàn tụ, khi cậu mở mắt trong bệnh viện, cậu nhìn thấy bầu trời xanh giống như thế này.
Lăng Vân Phàm cúi đầu nhìn cổ tay trái, cảm giác nặng nề của chiếc còng trên cổ tay vẫn còn đó, như thể cậu có thể nghe thấy tiếng xích sắt chạm vào khi cậu giơ tay lên.
Thật không? Mọi chuyện đã kết thúc rồi sao?
Cậu đã thoát khỏi cái chết rồi phải không?
Nhưng tại sao cậu lại không cảm thấy hưng phấn khi vừa thoát khỏi cái chết?
Tại sao lại buồn đến mức thở không ra hơi như này?
"Có phải mình cần đi gặp bác sĩ tâm lý rồi không?" Lăng Vân Phàm lẩm bẩm chế nhạo, muốn cố gắng cười lên hai tiếng để điều chỉnh tâm trạng, nhưng khi kéo khóe môi lên thì nước mắt đã rơi xuống trước.
Cậu ngơ ngác lau nước mắt, không hiểu tại sao mình lại khóc.
Ngực cậu đau như bị ai cắt ra một mảnh thịt, đau đớn mà không biết lý do.
-
-
Sau khi Kỷ Phi rời khỏi phòng bệnh, một thư ký nhanh chóng tiến tới: "Chủ tịch Kỷ, kế hoạch hợp tác của tập đoàn Long Đằng đã được gửi đến, đối phương mời ngài đến gặp mặt vào chiều mai."
Kỷ Phi mỉm cười, vẻ mặt vui vẻ vì mọi chuyện diễn ra như ý muốn: "Được rồi, chúng ta thu xếp hành trình đi."
"Dạ." Thư ký gật đầu.
Trước đó, Kỷ Phi chờ đợi quá lâu mà không nhận được lời cầu cứu của Lăng Vân Phàm, vì mất kiên nhẫn nên đã trực tiếp mang điều kiện có thể cung cấp máu đến tìm nhà họ Hoắc.
Không ngờ, câu trả lời được đưa ra lại là: Vợ cả của ông Hoắc đã khỏi bệnh, không cần truyền máu nữa, nhưng họ lại đánh giá cao tấm lòng của nhà họ Kỷ khi đưa ra điều kiện này, nên muốn thử nghiệm hợp tác quy mô nhỏ đầu tiên với tập đoàn Tung Hoành.
Bằng cách này, Lăng Vân Phàm không có giá trị sử dụng đối với Kỷ Phi.
Cho nên, Kỷ Phi cũng không cần đối phó với Lăng Vân Phàm, liền không chờ Lăng Vân Phàm gọi cứu viện, trực tiếp phái người đi dò xét Kỷ Thương Hải đang trốn ở xó nào.
Kỷ Thương Hải lừa gã nhiều năm như vậy, lén lút chuyển nhượng rất nhiều tài sản, Kỷ Phi đương nhiên sẽ không buông tha hắn.
Trên thực tế, nếu lúc này Kỷ Thương Hải rời khỏi nước, hắn có thể trốn thoát, nhưng hắn lại không làm như vậy, cho nên Kỷ Phi mới tới tìm hắn.
Có lúc Kỷ Phi cảm thấy con trai mình ngu dốt đến cực điểm.
Vỗn dĩ gã muốn giao tập đoàn Tung Hoành cho Kỷ Thương Hải, rõ ràng chỉ cần Kỷ Thương Hải nghe lời của gã, hắn có thể dễ dàng đạt được quyền lực và tài phú mà cả đời ai cũng phải hâm mộ.
Nhưng Kỷ Thương Hải lại lựa chọn đối đầu gã.
Lúc đầu Kỷ Phi có chút nghi hoặc, gã biết Kỷ Thương Hải không phải là người không biết suy xét tình huống.
Mãi đến hôm nay, sau khi phát hiện ra sự tồn tại của Lăng Vân Phàm, Kỷ Phi mới biết nguyên nhân.
Nói ra thật buồn cười, nếu hai người chưa từng gặp nhau, thì Lăng Vân Phàm sẽ không phải trải qua những chuyện tồi tệ đó, và Kỷ Thương Hải cũng có thể tập trung lòng dạ làm người kế vị của tập đoàn Tung Hoành.
"Đáng tiếc..." Kỷ Phi lắc đầu.
Thư ký ở một bên khó hiểu: "Chủ tịch Kỷ?"
"Đúng rồi." Kỷ Phi nghĩ tới một người khác, "Gọi Dung Trạm tới gặp tôi."
"Dạ." Thư ký gật đầu, lập tức đi làm.
Một giờ sau, Dung Trạm đứng ở cửa thư phòng của Kỷ Phi.
Sắc mặt y trắng bệch như ma, cảm giác như dưới chân có một đầm lầy lớn, y thẳng tắp rơi xuống, càng giãy dụa thì chết càng nhanh.
Bốn năm trước, sau khi Kỷ Phi đưa cha mẹ của y ra nước ngoài và nói với Dung Trạm rằng, y có thể quyết định số mạng của họ. Từ đó Dung Trạm liền biết mình đã không có nơi để trốn.
Trong bốn năm qua, ít nhất khi đối mặt với Kỷ Phi, Kỷ Thương Hải vẫn đứng ra giúp y né tránh một chút.
Nhưng một tháng trước, Kỷ Thương Hải đột ngột biến mất sau khi nói với y rằng Kỷ Phi đã biết được họ chỉ là đánh dấu tạm thời, Dung Trạm dùng mọi cách cũng không thể nào liên lạc lại được với hắn.
Y ngày đêm bất an, sợ đến nỗi không ngủ được, cuối cùng chờ đợi ngày Kỷ Phi tới tìm mình.
Dung Trạm vươn tay đẩy cửa ra, lòng bàn tay hơi run run không thể phát huy được chút sức lực nào.
Người quản lý ở bên cạnh nhìn thấy y liền vui lòng mở cửa cho y.
Dung Trạm thì thầm cảm ơn rồi kéo theo thân hình nặng nề của mình bước vào.
Tuy nhiên, câu đầu tiên mà Kỷ Phi đang ngồi sau chiếc bàn lớn đã khiến Dung Trạm sững sờ tại chỗ.
Kỷ Phi nói: "Tiểu Trạm, là Tiểu Hải của chúng ta có lỗi với con."