Bởi vì khi nhận được điện thoại báo cha mẹ bị tai nạn xe, cậu đang ở trong phòng tối vào đêm khuya.
Kể từ đó, Lăng Vân Phàm không thích ở một mình trong căn phòng kín và tối tăm.
Khi ngủ, cậu luôn mở cửa sổ và kéo rèm, để nếu ngày nắng có thể nhìn thấy trăng sáng và bầu trời đầy sao, nếu ngày mưa cậu có thể nghe thấy tiếng tí tách khi mưa rơi, nếu trời nhiều mây, cậu có thể cảm nhận được làn gió đêm mát mẻ.
Nhưng lúc này, không biết vì quá lo lắng hay vì quá kích động, căn phòng tối tăm và kín như vậy khiến Lăng Vân Phàm trải qua một cảm giác ngột ngạt.
"Kỷ Thương Hải! Mở cửa cho tôi!!!" Lăng Vân Phàm đập mạnh vào cửa, muốn dùng nắm đấm đấm một lỗ trên cửa.
Nhưng những sự xáo động mà cậu gây ra biến mất như con trâu bước xuống biển, không để lại bất kỳ phản hồi nào.
Lăng Vân Phàm đập cửa hồi lâu rốt cuộc cũng mệt mỏi, cậu chửi rủa, đá mạnh vào cửa, xoa xoa lòng bàn tay hơi sưng đỏ, suy nghĩ một lúc rồi đi xử lý cửa sổ.
Nhưng vết hàn trên tấm sắt trước cửa sổ không phải là vết hàn mới, cực kỳ chắc chắn, Lăng Vân Phàm không thể mở nó bằng tay không.
Lăng Vân Phàm nghĩ: Có lẽ Kỷ Thương Hải đã chuẩn bị căn phòng này từ lâu rồi nhỉ?
Liệu cậu có thật sự bị hắn nhốt suốt đời không?
Ý nghĩ này vừa hiện ra, Lăng Vân Phàm liền cảm thấy rùng mình, toàn thân run lên vì lạnh.
Lăng Vân Phàm hít một hơi thật sâu và khuyên mình đừng lo lắng và suy nghĩ xem phải làm gì.
Cậu biết trong phòng nhất định có camera nên nằm xuống giường, kéo chăn mỏng đắp lên người, nhắm mắt lại tựa như đang nghỉ ngơi. Nhưng dưới chăn, cậu thò tay vào túi áo, mặt trong của áo khoác sát vào xương sườn.
Cậu chạm vào chiếc huy hiệu tròn.
Lăng Vân Phàm thở phào nhẹ nhõm, dường như Kỷ Thương Hải đã không khám xét cơ thể cậu sau khi trói cậu lại.
Nhưng Lăng Vân Phàm đã im lặng rút tay lại sau khi chạm vào huy hiệu hình tròn.
Thay vì trốn khỏi đây, cậu không muốn Kỷ Phi thành công.
Nhưng, cậu có thể kiên trì được bao lâu chứ?
Lăng Vân Phàm hít một hơi thật sâu và chuẩn bị nghỉ ngơi thật tốt, nhưng cậu cảm thấy vô cùng khó chịu vì không biết bên ngoài đang là ngày hay đêm.
Tuy nhiên, cảm giác khó chịu không chiếm giữ tâm trạng của Lăng Vân Phàm quá lâu, bởi vì một cảm giác khác nhanh chóng khiến cậu không còn thời gian để quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Đó là nỗi đau.
Cơn đau dạ dày ập đến dữ dội, phần đau đớn như bị móng vuốt sắc nhọn xé toạc ra, nội tạng gãy vụn bị bỏ lại trên mặt đất cho người ta giẫm đạp.
Khi Lăng Vân Phàm ướt đẫm mồ hôi lạnh, Kỷ Thương Hải mở cửa, bưng nước nóng và thuốc đi vào.
Hắn bước nhanh đến bên giường, lo lắng nói: “Vân Phàm, uống thuốc đi.”
"Ra ngoài." Lăng Vân Phàm run rẩy, từ khẽ răng gằn ra từng chữ.
Kỷ Thương Hải không nói nữa, để nước nóng sang một bên, đổ thuốc dạ dày vào tay, đưa tay nhéo nhéo cằm Lăng Vân Phàm, ý định đưa thuốc cho cậu.
Lăng Vân Phàm vung tay, hất thuốc ra khỏi tay Kỷ Thương Hải: "Đừng chạm vào tôi!"
Kỷ Thương Hải thở dài, hắn gần như không ngừng thở dài.
Kỷ Thương Hải nói: "Vân Phàm, cậu phải biết rằng đối với tôi, cậu ghét tôi hay cực kì ghét tôi cũng không có gì khác nhau. Tôi quan tâm đến sức khỏe của cậu hơn là mức độ cậu hận tôi, cho nên nếu cậu không uống thuốc và ăn uống đầy đủ, tôi chỉ có thể làm những việc khiến cậu chán ghét."
Lăng Vân Phàm kéo chăn lên và trùm đầu lại, mắt điếc tai ngơ.
Kỷ Thương Hải trầm mặc một lát, mới nói: "Ừm, nhà hàng đã mở cửa trở lại rồi."
Lăng Vân Phàm cứng đờ.
Kỷ Thương Hải nói tiếp: “Có vẻ như cửa hàng đã được sửa sang lại, ngày khai trương rất náo nhiệt, trước cửa hàng có hai hàng hoa được đặt ngay ngắn. Cô bé thường xuyên trò chuyện với cậu đã gọi điện cho cậu rất nhiều lần. Chắc cô bé muốn gọi cậu trở lại xem thử."
Kỷ Thương Hải dừng lại một giây rồi tiếp tục nói: "Nhưng tôi có thể khiến nhà hàng đó đóng cửa lần nữa, thậm chí phá sản. Nếu cậu không uống thuốc..."
Kỷ Thương Hải còn chưa nói hết lời, hắn đã bị Lăng Vân Phàm tức giận đẩy xuống đất, gáy đập xuống sàn, may mắn thay có một tấm thảm mềm mại, nếu không hắn đã nhìn thấy sao.
"Kỷ Thương Hải! Đừng đi quá xa!!" Giọng nói và đôi tay của Lăng Vân Phàm đang run lên vì đau bụng, đôi mắt cậu mở to, nhưng khuôn mặt lại vô cùng nhợt nhạt.
Kỷ Thương Hải lơ đi sự đau đớn, vẻ mặt thờ ơ, đứng lên: "Vân Phàm, nếu cậu không muốn tôi lại đụng vào nhà hàng kia thì cứ uống thuốc và ăn uống đi. Tôi nhắc nhở cậu lần nữa, dù cậu không quan tâm đến nhà hàng, nhưng nếu cậu không chịu uống thuốc, tôi cũng có cách để đổ thuốc vào miệng cậu."
Lăng Vân Phàm run rẩy như trấu, cậu nghiến răng nghiến lợi, trên trán mơ hồ hiện lên gân xanh, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, tựa như đang đè nén ý muốn đánh Kỷ Thương Hải.
Nhưng chỉ mấy phút sau, cậu đã tiêu hóa hết cơn giận, quá mệt mỏi với sự dày vò lẫn nhau này, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nên không còn đánh mắng Kỷ Thương Hải nữa.
Ánh sáng duy nhất trong cả căn phòng là từ cánh cửa hé mở, ánh sáng chói lóa từ phòng khách chiếu xiên vào nhà, không thể chiếu sáng hết những góc tối trong phòng.
Hóa ra là ban ngày, Lăng Vân Phàm nghĩ thầm.
Cậu nằm lại trên giường, giọng bình tĩnh nói: "Để thuốc ở đó, lát nữa tôi sẽ uống."
Trong lòng Kỷ Thương Hải vui vẻ, nhẹ giọng nói: "Còn có cháo."
Lăng Vân Phàm mệt mỏi trả lời: "Cứ để đấy đi."
"Vậy tôi sẽ hâm nóng cho cậu, nhớ ăn nhé." Kỷ Thương Hải mang chén cháo lạnh ra phòng khách để làm nóng, sau đó đặt trở lại phòng, khẽ liếc nhìn Lăng Vân Phàm đang nằm trên giường, không làm phiền thêm, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
-
-
Lăng Vân Phàm nằm xuống một lúc, sau đó đẩy mình dậy và bước ra khỏi giường để lấy thuốc.
Tuy rằng còng cổ tay không thể siết chặt cậu, nhưng cũng không thể bỏ qua sức nặng của sợi xích, Lăng Vân Phàm kéo dây xích cầm lọ thuốc lên, tay run rẩy mở nắp, đổ hai viên thuốc vào miệng rồi nuốt xuống với nước ấm.
Uống thuốc xong, Lăng Vân Phàm lại đi lấy cháo.
Chén cháo nắm trong tay, cảm giác ấm áp truyền đến lòng bàn tay, đúng là nhiệt độ phù hợp để ăn. Lăng Vân Phàm múc một muỗng cháo vào trong miệng, cháo thơm ngon mặn mà nhưng không nóng cũng không lạnh, nhưng dù thế nào Lăng Vân Phàm cũng không thể nuốt xuống được.
Cậu mới ăn được nửa bát cháo, không muốn quay lại nằm, liền ngồi xuống tấm thảm cạnh giường, dựa vào giường.
Cơn đau dạ dày đã thuyên giảm nhưng Lăng Vân Phàm lại cảm thấy khó chịu khắp nơi.
Cậu cảm thấy trong phòng không có gió, ngột ngạt, lòng bàn tay và ngực như có lửa đốt, và ngọn lửa vẫn đang lan rộng, lan tràn từ bàn tay đến bốn chi và trán.
Lăng Vân Phàm kéo cổ áo mình, cảm giác được một bên cổ toát ra một tầng mồ hôi mỏng, hô hấp có chút gấp gáp.
Lăng Vân Phàm lau mồ hôi trên cổ và đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
Đợi đã, tại sao cậu lại tiết ra pheromone?
Lăng Vân Phàm sửng sốt một lúc, rồi đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Thời kỳ dịch cảm của cậu đến rồi.
"Chết tiệt.. Sớm tới thì không tới, ông trời đang chơi đùa mình phải không? " Lăng Vân Phàm đặt tay lên trán vén tóc lên, trong lòng như sụp đổ.
Thời kỳ nhạy cảm của Alpha có hai giai đoạn.
Ở giai đoạn đầu, Alpha sẽ cảm thấy toàn thân nóng bừng, ham muốn dâng cao và không thể kiểm soát được pheromone của mình, ở giai đoạn này, chỉ cần uống thuốc ức chế kịp thời là Alpha có thể kiểm soát được tình hình, sau khi uống thuốc xong, sẽ không dễ dàng mất trí ngay cả khi gặp Omega.
Nhưng nếu đang trong giai đoạn nhạy cảm nhưng không uống thuốc kịp thời thì Alpha sẽ dần rơi vào trạng thái lú lẫn, bất tỉnh, mọi tế bào trong cơ thể đều kêu gào giải phóng ham muốn, kể cả khi uống thuốc vào giai đoạn này, dục vọng trước tiên phải được giải tỏa mới có thể dần dần bình tĩnh lại, nếu lúc này gặp phải Omega, hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Ngoài ra, một số Alpha sẽ thay đổi tính khí mạnh mẽ trong giai đoạn kỳ dịch cảm, trở nên cáu kỉnh, khóc lóc, lo lắng và khao khát sự an ủi của những người thương yêu của họ.
Lăng Vân Phàm vốn đã cảm thấy khó chịu, bây giờ hô hấp càng ngày càng nhanh, đầu giống như một cục hồ dán, nhiệt độ ùa vào bụng dưới, cậu bối rối không biết mình đang ở đâu...
-
-
Lúc này Kỷ Thương Hải đang ngồi ở phòng khách, đang suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.
Hiện tại Kỷ Phi tiếp cận Lăng Vân Phàm, có nghĩa là gã đã biết hết mọi chuyện, dựa theo tính tình của Kỷ Phi, gã sẽ không bao giờ để mình và Dung Trạm đi.
Kỷ Thương Hải cau mày.
Cách tốt nhất bây giờ là đưa Lăng Vân Phàm ra khỏi nước càng sớm càng tốt để tránh né tình hình, sau đó trở về Trung Quốc dưới một thân phận khác để tìm cách lật đổ Kỷ Phi, nhằm tránh những rắc rối sau này.
Nhưng bây giờ hắn không nghĩ ra cách nào để khiến Lăng Vân Phàm ra nước ngoài cùng hắn cả.
Kỷ Thương Hải biết rõ, chỉ cần đưa Lăng Vân Phàm đến nơi công cộng, Lăng Vân Phàm nhất định sẽ tìm biện pháp tìm người giúp đỡ, khi rắc rối bắt đầu, hắn căn bản không giữ được Lăng Vân Phàm.
Dường như chỉ có thể tạm thời sống ở nơi này? Mặc dù tài sản mà hắn chuyển nhượng từ Tập đoàn Tung Hoành trong những năm qua không khiến bọn họ lo lắng về chi phí ăn uống, nhưng nếu Kỷ Phi phát hiện ra ở đây, hắn cũng không biết gã sẽ dùng thủ đoạn gì.
Tình thế tiến thoái lưỡng nan khiến Kỷ Thương Hải đau đầu, hắn thở ra, nhắm mắt lại, dùng ngón tay xoa xoa trán, lúc này, hắn ngửi thấy trong không khí có một hương thơm nhàn nhạt.
Nó giống như hương thơm của vỏ cam quýt khi được hái dưới ánh nắng ấm áp vào một ngày hè oi ả, nhưng nó không phải là hương thơm trái cây thuần khiết mà còn hòa quyện với hương thơm của gỗ tuyết tùng khô.
Kỷ Thương Hải bối rối quay đầu nhìn về phía cửa sổ, băn khoăn không biết đây có phải là mùi thơm từ bên ngoài truyền vào hay không.
Nhưng khu dân cư cũ không có cây ăn quả hay cây bách, sao có thể có mùi thơm như vậy.
Trong phòng hương thơm càng ngày càng nồng đậm, thân là Alpha, Kỷ Thương Hải cuối cùng cũng ý thức được điều gì, đột nhiên đứng dậy, đi đến căn phòng đã đóng cửa, dùng chìa khóa mở ra.
Cửa vừa mở, mùi pheromone nồng nặc ập vào mặt hắn, quét qua cơ thể Kỷ Thương Hải.
Trong phòng, Lăng Vân Phàm ngã xuống thảm, không rõ tình trạng.
Hai mắt Kỷ Thương Hải đột nhiên nheo lại, bước nhanh tiến lên ôm lấy Lăng Vân Phàm: "Vân Phàm? Vân Phàm!"
Lăng Vân Phàm không trả lời, thân thể nóng bừng, hô hấp nặng nề, cậu khẽ mở mắt ra, trong mắt tràn ngập sương mù.
Kỷ Thương Hải nhận ra Lăng Vân Phàm đang trong giai đoạn mẫn cảm nên liền bế người lên giường đặt xuống, đắp chăn mỏng cho cậu rồi quay người đi lấy thuốc ức chế.
Không ngờ, giây tiếp theo Kỷ Thương Hải xoay người, Lăng Vân Phàm đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn, kéo người xuống giường, xoay người ngồi lên eo hắn, dùng sức nặng toàn thân đè chặt hắn.
Lăng Vân Phàm ôm lấy bả vai Kỷ Thương Hải, thở hổn hển, cố gắng kiềm chế bản thân.
P
Kỷ Thương Hải nhìn Lăng Vân Phàm trong tình trạng này, cười một cách bất đắc dĩ. Tay hắn không bị hạn chế, vuốt nhẹ lấy lưng của Lăng Vân Phàm, từ từ di chuyển lên đến khuỷu tay, hành động đầy ham muốn và quyến rũ: "Vân Phàm, cậu thấy đấy, đây là lý do tại sao tôi không thể để cậu ra khỏi tầm nhìn của mình. Vừa rồi còn muốn đấm tôi, giờ lại mong muốn tôi làm cho cậu thoải mái. Nếu cậu gặp Omega trong tình trạng như này, tôi phải làm sao đay? Vân Phàm, tại sao cậu lại tàn nhẫn với tôi như vậy."
Lăng Vân Phàm tát hắn một cái, bịt miệng hắn lại.
Kỷ Thương Hải không hề giãy dụa, đôi mắt nhuốm màu mực nhìn chằm chằm Lăng Vân Phàm đang đè lên người hắn.
Lăng Vân Phàm cúi đầu hít sâu một hơi, cảm giác như có kiến bò trên bụng và lưng, ngứa ngáy khó chịu, muốn nhanh chóng có người an ủi, giúp mình hết ngứa.
Lúc này, Kỷ Thương Hải lè lưỡi, dùng đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại liếm lòng bàn tay Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm sợ hãi, đột nhiên rút tay lại.
Cậu nghe thấy âm thanh sự tỉnh táo của mình đang sụp đổ.
Một giây tiếp theo, Lăng Vân Phàm nghiêng người hôn lên môi Kỷ Thương Hải.