Kỷ Thương Hải lái xe vào một khu chung cư cao cấp, đỗ xe vào trong ga ra.
Sau khi hai người xuống xe, Kỷ Thương Hải không khỏi nhìn chằm chằm vào đầu gối quấn băng của Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm liếc mắt liền biết hắn đang suy nghĩ gì, vội vàng nói: "Không đau mà, cậu đi trước đi, tôi đi theo sau."
Kỷ Thương Hải đưa tay ra trước mặt Lăng Vân Phàm: "Nếu như cậu không cho tôi ôm, ít nhất cũng phải cho tôi nắm tay cậu."
Lăng Vân Phàm do dự, nhưng nghĩ lại, nắm tay cũng sẽ không mất một miếng thịt nào, vì vậy cậu nắm lấy tay Kỷ Thương Hải.
Bàn tay của Kỷ Thương Hải vừa khô ráo lại vừa mát lạnh, những ngón tay thon thả của hắn rất dài, bởi vậy có thể dễ dàng bao bọc lấy tay Lăng Vân Phàm.
Sự chủ động của Lăng Vân Phàm khiến Kỷ Thương Hải bất giác mà nhếch môi, lôi kéo cậu vào trong thang máy.
Thang máy đi thẳng lên tầng mười một, loại chung cư của cộng đồng này có một thang máy, một hộ, sự giàu có rõ ràng này khiến tâm trạng Lăng Vân Phàm rất phức tạp, mọi sự tò mò dâng lên trước đó đều biến mất, thay vào đó là sự xa cách và xa lạ.
Lăng Vân Phàm ngượng ngùng đi theo Kỷ Thương Hải vào nhà, nhìn xung quanh, càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, đến mức cả tinh thần lẫn thể xác của cậu đều chống cự lại.
Ngôi nhà trống trải, sạch sẽ và ngăn nắp. Có rất nhiều đồ đạc và thiết bị điện ở đó, nhìn ngôi nhà lạnh lẽo mà không có chút hơi ấm nào của con người. Nhìn thoáng qua, không có vật dụng cá nhân gì, giống như ngôi nhà mẫu lộng lẫy tinh xảo nhưng vào cửa phải mang bao giày, không được đụng vào đâu cả.
Một nơi như thế này có thể được gọi là nhà sao?
Lăng Vân Phàm không thể không nghĩ đến ngôi nhà mà cậu đã bán để trả nợ.
Ngôi nhà bên cạnh có một người dì nhiệt tình và hay nói. Trên tủ TV là những món quà lưu niệm mà ba Lăng đã mang về sau mỗi chuyến công tác. Trên tường là những bức tranh thêu chữ thập do mẹ Lăng thêu, có dấu vết của những vết trầy xước của Lăng Vân Phàm khi cậu còn nhỏ. Bên trái giá sách là tạp chí tiểu thuyết đồ họa và bên phải là sách giáo khoa của cậu từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành.
Đấy là nhà.
Ngay cả nhà hàng ồn ào của anh Hùng cũng giống như ở nhà hơn là ở đây.
"Đây là..." Lăng Vân Phàm nhìn Kỷ Thương Hải, do dự hỏi: "Trước kia, chúng ta đã ở đây cùng nhau sao?"
Kỷ Thương Hải cũng đoán được rằng Lăng Vân Phàm sẽ hỏi câu hỏi như vậy, trả lời: "Tôi không sống ở đây thường xuyên, tôi chỉ đến đây có hai ba lần thôi. Cậu có nhà riêng, lúc tôi ra nước ngoài nửa năm trước, ngày cậu biến mất, không biết vì sao, cậu mang hết mọi thứ đi."
Thoạt nghe, không có bất cứ lỗ hổng nào.
Không đợi Lăng Vân Phàm suy nghĩ xong, Kỷ Thương Hải đã lấy đôi dép lê trong tủ giày ra và đặt chúng trên mặt đất: "Mang vào đi, đừng đứng yên thế, bác sĩ nói cậu cần phải nghỉ ngơi."
Sau khi Lăng Vân Phàm thay dép lê vào xong, Kỷ Thương Hải liền kéo người vào trong phòng ngủ chính, hắn bảo cậu ngồi ở bên giường với giọng điệu nhẹ nhàng, rót một cốc nước ấm đưa cho Lăng Vân Phàm, sau đó thu dọn giường và tìm kiếm hộp thuốc, hắn bận rộn một lúc, cuối cùng hỏi Lăng Vân Phàm: " Cậu dựa vào đầu giường đi, có cảm thấy đau đầu hay chóng mặt không?"
Cảm ơn vì lời mời, lúc đầu tôi không cảm thấy chóng mặt, nhưng bây giờ tôi bị sự tận tâm của người bạn trai này làm cho choáng váng rồi.
“Nơi bị va chạm có hơi đau, nhưng tôi không cảm thấy chóng mặt.” Lăng Vân Phàm thành thật trả lời.
Kỷ Thương Hải: “Để tôi xem vết thương của cậu."
Vừa nói, hắn vừa tiến lên nửa bước tới gần Lăng Vân Phàm, đưa tay đỡ lấy đầu Lăng Vân Phàm, nhẹ nhàng cẩn thận tháo băng gạc ra, nhìn một lượt một lúc: " Có hơi sưng., để tôi bôi một ít iodophor cho cậu. "
Lăng Vân Phàm: "Được."
Kỷ Thương Hải lấy một chiếc tăm bông từ hộp thuốc ra và nhúng nó vào iodophor màu nâu: “Có thể có hơi đau.”
Lăng Vân Phàm: “Không sao đâu.”
Hai từ này được Lăng Vân Phàm nhẹ nhàng nói ra, nhưng khi chiếc tăm bông tẩm dung dịch iodophor ấn vào vết thương trên đầu cậu, cơn đau buốt và không thể chịu nổi khiến cậu vô thức vươn tay ra kéo lấy quần áo bên hông Kỷ Thương Hải.
Lăng Vân Phàm ngay lập tức ý thức được có điều gì đó không ổn, ngay lập tức buông bàn tay đang lúng túng treo lơ lửng trên không của mình ra.
Kỷ Thương Hải chú ý tới động tác nhỏ của cậu, cười nói: “Cứ kéo đi.”
Lăng Vân Phàm: " Tôi sợ làm hỏng áo cậu.” Có trời mới biết quần áo của cậu đắt tiền cỡ nào.
Kỷ Thương Hải giúp Lăng Vân Phàm bôi ít povidone lên cái đầu bị thương rồi nói: "Đó chỉ là một bộ quần áo mà thôi. Nếu muốn, cậu cắn tôi cũng được."
Lăng Vân Phàm không biết trả lời như thế nào, cười gượng hai tiếng.
Tại sao trước đây cậu không thấy hắn có khuynh hướng tự ngược như vậy nhỉ!?
Sau khi thoa thuốc cho Lăng Vân Phàm xong, Kỷ Thương Hải bắt đầu kiểm tra vết thương trên cánh tay và chân của cậu, mặc dù chúng đều là bong gân và trầy da, nhưng có rất nhiều vết thương, chỉ chốc lát, cơ thể của Lăng Vân Phàm tràn ngập mùi iodophor và Vân Nam Bạch Dược.
Lăng Vân Phàm buồn bực: "Bác sĩ có nói với cậu rằng tôi có thể ngừng bôi những loại thuốc này trong bao lâu không?"
Kỷ Thương Hải: "Sau này, hãy thay thuốc hai lần một ngày, sau nửa tháng lớp vảy sẽ hoàn toàn bong ra."
Lăng Vân Phàm nhịn không được mà nói: "Nửa tháng? Đủ để ướp tôi rồi đấy!"
Kỷ Thương Hải bị chọc cười, đôi mắt trong veo không khỏi cong lên.
Nhìn hắn, Lăng Vân Phàm luôn cảm thấy rằng hắn đã cười nhiều hơn trước rất nhiều.
Đột nhiên trong phòng khách vang lên tiếng chuông cửa vui tai, Kỷ Thương Hải vặn chặt lọ iodophor trong tay, bỏ vào hộp thuốc: “Là cơm hộp tới, cậu chờ một lát. ”
Nói xong, hắn đứng dậy bước ra khỏi phòng, sau đó phòng khách truyền đến âm thanh đóng mở cửa, mơ hồ còn có tiếng chén đũa vang lên leng keng.
Khoảng mười phút sau, Kỷ Thương Hải xuất hiện trở lại trong phòng, mỉm cười nói với Lăng Vân Phàm, "Ra ngoài ăn cơm đi, có muốn tôi đỡ cậu không?"
"Không cần, không cần." Lăng Vân Phàm tự mình đứng dậy, đi đến bàn cơm truớc nhà ăn.
Trên bàn ăn là món canh gà hầm matsutake bốc khói nghi ngút, miếng bít tết tomahawk thái lát mỏng, những viên tôm hùm chua ngọt thơm lừng và món súp hải sâm trắng ngọc ngà ngon ngọt đậm đà hương vị quê nhà.
*) Súp gà hầm Matsutake.
- Matsutake là một loại nấm có tên gọi khác là nấm Tùng Nhung.
*) Miếng bít tết tomahawk thái lát mỏng
*) Tôm hùm viên.
*) Súp hải sâm trắng.
Lăng Vân Phàm không nói nên lời: "Cái này... nhiều như vậy? Những món ăn này hẳn là rất đắt tiền..."
Kỷ Thương Hải săn sóc mà kéo ghế của Lăng Vân Phàm ra, cười nói: "Tôi cảm thấy như cậu đang đói, vì vậy tôi đã gọi thêm, như vậy cậu sẽ no.
Đúng là Lăng Vân Phàm rất đói.
Thậm chí còn có chút chóng mặt.
Trong cơn mê, cậu tự hỏi liệu mình có phải thực sự mất trí nhớ rồi hay không, thật ra Kỷ Thương Hải mới là bạn trai của cậu.
Cậu ngơ ngác ngồi trên ghế, ngơ ngác cầm đũa, gắp mì trong bát, ngơ ngác ăn một ngụm.
“Ăn ngon không?” Kỷ Thương Hải sốt sắng hỏi.
“Wooooow.” Lăng Vân Phàm nghẹn ngào.
Kỷ Thương Hải kinh hoảng đứng lên: “Làm sao vậy?”
Lăng Vân Phàm kêu lên: “Không sao, món này ăn rất ngon.”
Kỷ Thương Hải bất đắc dĩ ngồi trở lại trên ghế: “Có khoa trương như vậy sao?”
Lăng Vân Phàm chính trực nói: “ Có! Cung công đã chọc giận núi Bất Chu vì không ăn được bát súp này! Cũng là do động trận Đại hồng thủy của Nô-ê vì không ăn được bát súp này! "
Kỷ Thương Hải cười nhẹ một tiếng.
Lăng Vân Phàm: "Đừng hỏi tôi nữa, cậu cũng ăn nhanh lên đi."
"Ừ." Kỷ Thương Hải cầm đũa gắp một miếng thịt gà cho vào miệng, nhưng đôi mắt của hắn lại dán vào nguời Lăng Vân Phàm. Thấy cậu vui vẻ vùi đầu vào ăn uống, hắn cảm thấy miếng thịt gà ngọt ngào trong miệng biến thành một con bướm với đôi cánh rung rinh bay bổng trong bụng mình.
Đúng lúc này, di động của Kỷ Thương Hải vang lên, hắn cầm di động lên, nhìn thấy trên ID người gọi có viết chữ ' Dung Trạm'.
Sắc mặt Kỷ Thương Hải hơi thay đổi, nụ cười cũng nhạt đi, hắn nắm chặt điện thoại đứng dậy, nói với Lăng Vân Phàm: "Tôi đi nghe điện thoại đây."
Trong miệng Lăng Vân Phàm đang nhai miếng bít tết, chỉ có thể hàm hồ mà nói vài câu, lại sợ Kỷ Thương Hải không hiểu ý mình, vì vậy cậu liên tục gật đầu.
Thấy cậu như vậy, Kỷ Thương Hải không khỏi lại nhếch môi, cầm di động đi vào phòng nghe điện thoại.
Một lúc sau, Kỷ Thương Hải quay lại nhà ăn, nói với Lăng Vân Phàm, "Tôi muốn tới công ty một chuyến."
Lăng Vân Phàm nhanh chóng nuốt mì trong miệng: "Hả? Bây giờ sao? "
"Ừ." Kỷ Thương Hải gật đầu, “ Cậu ăn chậm một chút đi, ăn xong thì đem bát đũa đặt ở trên bàn chờ tôi trở về thu dọn.”
Lăng Vân Phàm: “Không phải, cậu còn chưa ăn được hai miếng, ăn no rồi hãy đi, công việc gấp như vậy sao?"
"Rất gấp " Đang nói, Kỷ Thương Hải đã chạy tới cửa nhà ăn, "Tôi đi đây. "
Lăng Vân Phàm hướng phía sau lưng của hắn hét lớn: "Vậy cậu đi chậm một chút. "
Nghe vậy, Kỷ Thương Hải quay sang nhìn Lăng Vân Phàm, như thể có những con bướm đang bay lượn trong đôi mắt đen của hắn vậy, hắn cười nhẹ: "Ừ."
Sau khi Kỷ Thương Hải rời đi, Lăng Vân Phàm đột nhiên cảm thấy thức ăn không còn ngon nữa, cậu chậm chạp mà ăn xong bát cơm còn thừa, đem chén đũa thu dọn sạch sẽ, đậy thức ăn thừa bằng đĩa và cho vào tủ lạnh.
Lăng Vân Phàm mở tủ lạnh ra, sửng sốt một lúc.
Tủ lạnh trống rỗng, không có gì.
Lăng Vân Phàm gãi đầu, không cần suy nghĩ nhiều, cậu bỏ thức ăn thừa vào, nghĩ rằng mình có thể tiếp tục ăn sau khi hâm nóng vào buổi tối.
Sau khi làm xong hết thảy, Lăng Vân Phàm bắt đầu suy nghĩ xem mình lên làm gì tiếp theo.
Đợi một chút.
Lăng Vân Phàm đột nhiên giật mình.
Bây giờ không phải là thời điểm hoàn hảo để rời đi sao?!