"Qua bên này đã quen chưa? Tiết gia đối xử với muội tốt chứ?"
Đối mặt với những câu hỏi dồn dập của Trang Tuyết Nhi, Vân Thiền nở nụ cười, liên tục gật đầu.
Tuy trên thực tế đây là lần đầu tiên nàng gặp nàng ấy, nhưng không hiểu sao trong lòng nàng lại sinh ra cảm giác thân thiết, bèn hỏi.
"Tỷ bên này cũng khỏe chứ? Ta nhớ phu quân của tỷ họ Trịnh phải không?"
"Phải, phu quân ta là trưởng tử, mọi người đều gọi chàng ấy là Trịnh Đại."
Hai người đang nói chuyện rôm rả thì bỗng nhiên một khuôn mặt thanh tú thò ra từ bên cạnh Trang Tuyết Nhi, có chút tò mò nhìn Vân Thiền.
"Tẩu tẩu, người này là?"
Trang Tuyết Nhi quay đầu cười với người vừa đến: "Đây là tân nương tử nhà họ Tiết, cũng là tỷ muội tốt cùng thôn với ta, Vân Thiền."
"Thiền muội, đây là tiểu muội của phu quân ta, Trịnh Oanh Oanh."
Vân Thiền mỉm cười gật đầu với cô nương thanh tú.
Nghe xong lời giới thiệu của Trang Tuyết Nhi, Trịnh Oanh Oanh vừa rồi còn đang cười vui vẻ bỗng nhiên không còn vẻ mặt tươi cười nữa, sắc mặt cũng nhạt đi, miễn cưỡng nhếch khóe môi chào hỏi nàng một tiếng rồi lại cúi đầu tiếp tục giặt quần áo.
Hai người Trang - Vân cũng bắt đầu làm việc, vừa giặt đồ vừa nói chuyện, đa phần đều là Trang Tuyết Nhi hỏi Vân Thiền đáp, từ chuyện đính hôn đến chuyện yến tiệc, cuối cùng còn hỏi đến chuyện Lý Quế Chi gây rối ngày đại hôn.
"Ta vốn nghĩ Vân cô nương xinh đẹp thì phải 80-90% là muội, nhưng sau lại nghe nói tân nương tử kia trong bữa tiệc đã đập chén rượu, lại cảm thấy không giống muội."
Vẻ mặt Trang Tuyết Nhi trở nên hưng phấn: "So với trước kia, muội thật sự thay đổi rồi, trở nên lợi hại hơn! Cũng xinh đẹp hơn!".
Vân Thiền bị nói có chút ngại ngùng, cúi đầu mím môi cười nhẹ.
"Đến tượng đất còn có ba phần hỏa khí kia mà?"
Lúc đang trò chuyện đến vết thương trên người nàng, Vân Thiền do dự một lúc rồi vén tay áo lên.
Vết bầm tím bị dây gai quất hiện tại đã tiêu tan không ít, chỉ còn lại dấu vết vàng xanh, nhưng nằm rải rác trên cánh tay trắng nõn vẫn khiến người ta sợ hãi.
Trang Tuyết Nhi nhìn vết thương, bàn tay đang vò quần áo bỗng mạnh hơn, nghiến răng nói: "Thẩm thẩm muội thật sự không phải con người!"
Vân Thiền buông tay áo xuống cười nói: "Thẩm thẩm ta không tốt, nhưng y phục lại không chọc giận tỷ, mọi chuyện đều qua rồi."
"Nha đầu muội, cái miệng nhỏ nhắn thật lanh lợi.". Trang Tuyết Nhi buông lỏng tay, cười ha ha.
Bỗng nhiên, Trịnh Oanh Oanh nãy giờ im lặng chợt lên tiếng: "Lúc trước sống chết không muốn gả, hiện tại ta thấy cô cũng rất vui vẻ đấy chứ."
Lời này vừa nói ra, không khí lập tức ngưng đọng.
Sắc mặt Trang Tuyết Nhi lập tức sa sầm, quay đầu trừng mắt nhìn Trịnh Oanh Oanh, nhận được ánh mắt của tẩu tẩu, Trịnh Oanh Oanh bĩu môi.