Nói xong ông còn liếc xéo con trai: "Nhìn người ta rồi nhìn lại ngươi xem!"
Tiết Minh Chiếu bất đắc dĩ.
Vân Thiền cười tủm tỉm đưa chiếc đĩa trên tay đến trước mặt cha chồng: "Trên núi có nhiều cây chỉ cụ, con thấy ngọt nên hái về ngào đường, cha nếm thử xem."
Tiết lão hán cẩn thận cầm một viên đường, cắn một nửa ngậm trong miệng, hồi lâu sau ông mới nuốt xuống, hồi tưởng một lúc lâu rồi mới đưa nửa viên còn lại cho thê tử.
"Có vị lê, ngọt thật! Hôm trước lúc tổ chức tiệc rượu, ta có đi ngang qua tiệm lương thực, đường hình như 80-90 văn một cân đấy."
Vương Hương Nguyệt ngậm đường, lẩm bẩm nói.
Tiết Minh Chiếu cũng cầm một viên, đưa viên đường bọc bột nếp lên nhìn dưới ánh mặt trời rồi mới cho vào miệng, tiếp lời.
"Lúc sáng chúng con đi xem thì đã tăng giá lên 90 văn, 100 văn một cân rồi."
"Trời đất ơi, vậy thì nhà nào mới ăn nổi!" Vương Hương Nguyệt vỗ ngực, nhìn lại đường trong đĩa của Vân Thiền, ánh mắt càng thêm nóng bỏng.
Tiết lão hán cảm thán: "Chắc là do trận mưa mấy hôm trước, thêm một thời gian nữa, chắc giá lương thực cũng sẽ tăng, giá đường này tăng còn nhanh hơn cả lương thực."
"Cây chỉ cụ này đều mọc hoang trên núi, không ngờ lại có thể làm ra thứ quý giá như vậy! Thật tốt quá!"
"Gần như là mua bán không vốn liếng! 90 văn/cân!"
Thấy bọn họ thảo luận vui vẻ, như thể đống đường này sắp biến thành đậu vàng vậy, Vân Thiền nhịn không được mà phải dội cho bọn họ một gáo nước lạnh.
"Mọi người cũng đã nếm thử rồi, loại đường này hơi chát, tiệm lương thực chưa chắc đã thu mua, cho dù có thu mua thì giá cả chắc cũng không cao."
Tiết lão hán cộc cộc gõ cái tẩu thuốc lá khô không biết từ lúc nào đã lôi ra, nhả ra một làn khói trắng nói.
"Không sao, chỉ cần giá cả hợp lý thì đường này không lo không bán được, cho dù tiệm lương thực không thu mua, chúng ta tự mình ra ngoài đường bán là được chứ gì?"
"Đất hoang chỉ còn một ngày nữa là khai hoang xong, đến lúc đó bón phân xong, chúng ta sẽ đi đào khoai tây, cũng hái thêm cây chỉ cụ về."
Câu chuyện từ việc bán đường lại chuyển sang việc khai hoang, Vân Thiền và Tiết Minh Chiếu vào bếp bê thức ăn lên bàn, vừa ăn vừa nghe hai người lớn tuổi nói chuyện.
Vân Thiền im lặng ăn cơm, nghe một lúc lâu nàng mới hiểu ra, thì ra đất hoang này được khai hoang ở ngay gần nhà, nàng đưa tay chọc nam nhân bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.
"Đất hoang này khai hoang ở đâu cũng được à?" Nàng còn tưởng là khai hoang ở cuối thôn.
Nam nhân nuốt miếng bánh xuống giải thích: "Đất trong thôn chỉ cần không có chủ, không ảnh hưởng đến người khác thì muốn khai hoang ở đâu cũng được."
Vân Thiền thầm oán thán, không biết nên nói nguyên chủ của cơ thể này ngây thơ hay là ngốc nghếch nữa, rất nhiều kiến thức thông thường, hình như đối phương đều không hiểu rõ lắm, hại nàng chỉ có thể mở miệng hỏi.