Trên tấm vải thô bày bán phần lớn là trâm cài tóc được điêu khắc từ gỗ, có mấy cái bằng bạc, miệng ông chủ quán rao to, động tác trên tay không ngừng, cầm lấy một con dao nhỏ gọt trâm.
"Trâm cài tóc đây, trâm gỗ đào, trâm gỗ du, trâm bạc, đủ loại hoa văn, xem một chút nào!"
Thấy nàng dừng chân hồi lâu, ông chủ quán niềm nở chào mời: "Tiểu nương tử, ưng cái nào thì thử xem sao?"
Vân Thiền lắc đầu không đáp, mỉm cười với chủ quán, đi sang phía bên kia xe bò.
Ở nơi chủ quán không nhìn thấy, gương mặt nhỏ nhắn vừa rồi còn rạng rỡ nụ cười của nàng liền xụ xuống.
Tay nghề của chủ quán rất tốt, những chiếc trâm cài tóc được điêu khắc đều rất đẹp, đặc biệt là chiếc có hoa văn mây lành trông rất đẹp mắt, nhưng vấn đề là nàng thật sự không có tiền.
Chút tiền đồ cưới ít ỏi còn sót lại của nguyên chủ, đều bị thúc thẩm vơ vét sạch sẽ, sau khi đến Tiết gia, nàng cũng không có chỗ nào phải tiêu tiền nên không có cảm giác gì, bây giờ vào thành mới bừng tỉnh, bản thân nàng hiện tại chính là kẻ trắng tay không có một đồng.
Một ngọn lửa nhỏ muốn kiếm tiền bùng cháy trong lòng nàng!
Không lâu sau, Tiết Minh Chiếu đi ra, trong tay hắn không còn con thỏ nào nữa, túi tiền bên hông rõ ràng đã nặng hơn, đuôi lông mày lộ rõ vẻ vui mừng.
Vân Thiền ghé sát vào nhỏ giọng hỏi: "Bán được bao nhiêu?"
Khóe miệng nam nhân hơi nhếch lên: "150 văn."
"Nhiều vậy à!" Đôi mắt Vân Thiền sáng long lanh.
"Vừa hay gặp được một vị lão gia đặt tiệc, trong đó có hai món đều cần dùng đến thỏ, con thỏ của ta lại còn sống tươi roi rói." Hắn giải thích.
Chủ quán bên cạnh thấy hai người đứng sát rạt, trò chuyện vui vẻ, trong lòng nổi lên ý nghĩ, lớn tiếng chào mời với Vân Thiền.
"Tiểu nương tử, thích cây trâm nào thì bảo phu quân mua cho, tất cả đều có giá 15 văn thôi!"
Phu, phu quân?!
Vân Thiền nghe tiếng liền quay đầu lại, mặt đỏ bừng.
Nàng nhét dây cương vào tay Tiết Minh Chiếu, cũng không thèm để ý đến người bán hàng rong, đẩy nam nhân bỏ đi.
Không ngờ nam nhân nắm ngược lấy cổ tay nàng, hỏi: "Nàng có thích cái nào không?"
Vân Thiền do dự hồi lâu, cắn môi lắc đầu.
Mấy ngày nay nàng cũng được chứng kiến người nhà nông kiếm tiền không dễ dàng, đồ trang sức không phải là vật dụng cần thiết, vẫn nên tiết kiệm thì hơn. Nhưng chiếc trâm cài tóc đó giản dị mà đẹp mắt, nàng nhịn không được lại liếc nhìn chúng một cái, rồi xoay người đi về phía trước.
"Không có cái nào ta thích cả, đi thôi, ta muốn đến hiệu gạo xem sao."
Tiết Minh Chiếu thuận theo ánh mắt nàng vừa rồi nhìn lại, cũng nhìn thấy cây trâm vân hoa văn kia.
Hắn do dự một lát, móc 15 đồng tiền từ trong túi tiền ra ném vào tay ông chủ, một tay chộp lấy cây trâm nhét vào trong ngực, đánh xe lừa đuổi theo Vân Thiền.