Không biết đã bao lâu trôi qua, nàng chợt nghe tiếng bước chân trầm ổn, cánh cửa phòng bị đẩy ra.
“Ly rượu tiễn khách cuối cùng, phải ra ngoài cùng nhau dâng rượu.”
Qua khe hở của tấm khăn voan, Vân Thiền nhìn thấy một bàn tay dài và xương xẩu đưa đến trước mặt mình, nàng đứng dậy, nắm lấy tay người đó và bước ra ngoài sân.
Tiết gia hôm nay đãi khách không nhiều, ngoài họ hàng còn có vài người hàng xóm thân thiết, tổng cộng cũng chỉ có bảy tám bàn tiệc. Dù sao tổ chức tiệc cưới cũng cần tốn bạc, mà năm lượng bạc sính lễ đưa cho Vân gia đã vét sạch phân nửa số tiền tích cóp của Tiết gia, những thứ khác có thể tiết kiệm được thì đều cố gắng cắt giảm.
Đèn lồng và đuốc chiếu sáng rực rỡ cả sân, Tiết Minh Chiếu là con trai cả của Tiết gia vốn luôn ít cười, nay cũng nở một nụ cười nhỏ trong ngày vui của mình. Tân lang và tân nương nâng ly mời rượu họ hàng thân thích, mọi người đều reo hò chúc mừng.
Khi lễ cưới gần kết thúc, từ ngoài cổng bỗng vang lên tiếng khóc thảm thiết của một nữ nhân.
"Thiền nhi ơi! Cứu mạng! Mau cứu đường ca ngươi với!"
Chỉ thấy một nữ nhân cao lớn, tóc tai bù xù, loạng choạng chạy vào, vừa vào đến cổng đã ngã lăn ra đất khóc lóc thảm thiết.
Mọi người xôn xao.
“Đây… đây chẳng phải là thẩm thẩm của Vân gia, Tề thẩm sao?”
“Sao bà ta lại đến đây?”
“Ôi trời, không ổn rồi, có chuyện lớn đây.”
Những người xung quanh biến sắc, kẻ không hiểu chuyện vội hỏi thăm: “Sao mọi người đều có vẻ mặt này?”
Lập tức có người thì thầm giải thích.
"Đây là Tề thẩm của Vân gia, cũng chính là Lý Quế Chi nổi tiếng khó dây dưa, hiện tại chắc đến gây chuyện đây. Nghe nói tân nương vốn yếu đuối, e là không thể chống đỡ nổi!"
Người khác nghe vậy liền há hốc miệng, ngạc nhiên nói: “Đây là ngày vui của cháu gái bà ta cơ mà!” Nói rồi nhìn về phía Vân Thiền trong sân, ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối.
Bên kia, Vân Thiền nghe thấy tiếng la khóc, tay cầm ly rượu bỗng run lên, rượu vương đầy lên hồng y.
Dù bị che khuất bởi khăn voan, nhưng nàng nghe rõ ràng giọng của ai vừa gào lên – chính là Lý Quế Chi, thẩm thẩm độc ác của nguyên chủ!
Cha mẹ Tiết Minh Chiếu cũng nhanh chóng phản ứng, bước vài bước tới đỡ lấy bà ta.
"Có chuyện gì, bà cứ bình tĩnh mà nói! Vân nhị ca bị làm sao rồi?"
Lý Quế Chi ngồi phịch xuống ghế, sửa lại tóc tai, liếc nhìn Vân Thiền đang đứng trong sân, rồi túm lấy tay mẹ Tiết Minh Chiếu và tiếp tục khóc lóc.