Tiết Minh Chiếu nhìn thân hình nhỏ bé yếu ớt của thê tử liền có chút do dự, nhưng không chịu nổi đây lần đầu tiên nàng cầu xin hắn, còn chớp đôi mắt xinh đẹp lắc tay làm nũng với hắn, hắn nhất thời không nhịn được liền gật đầu.
Trận mưa này kéo dài đến ngày thứ ba thì tạnh.
Trời vừa tạnh, Tiết lão hán liền dẫn con trai và lão thê cùng xuống ruộng, đào mương cho ruộng lúa, thoát nước, dựng những cây lúa còn cứu được lên, Vân Thiền ở nhà lo cơm nước.
Theo lời dặn dò của Vương Hương Nguyệt, khi nấu ăn phải cho ít dầu mỡ, cháo cũng không được nấu quá đặc. Buổi tối lúc cả nhà ăn cơm, Vân Thiền cảm thấy tính cách Tiết Minh Chiếu vốn đã trầm mặc lại càng thêm u ám, ánh mắt nhìn nàng cũng mang theo vẻ áy náy khó phát hiện.
Nàng cảm thấy có lẽ hắn thấy có lỗi với mình, vừa mới về nhà chồng đã phải sống những ngày tháng dè sẻn, nhưng Vân Thiền lại không cảm thấy gì, dù sao chuyện này xảy ra cũng là điều không thể lường trước được.
Thật ra trong nhà, bây giờ có lẽ chỉ có nàng là người lạc quan nhất.
Hôm nay lúc nấu cơm, nàng nhân tiện sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ, bất ngờ phát hiện ra một số loại thực phẩm mà trước kia mình thường ăn, trong ký ức của đối phương lại chưa từng xuất hiện, ví dụ như ngô, hạt dưa, khoai tây, dâu tây, thì là...
Rõ ràng cho dù xét về điều kiện địa lý, khí hậu môi trường, vật phẩm ăn được, triều Đại Yên đều trùng khớp với Hoa Hạ cổ đại phương Bắc, nhưng lại chưa từng có ai ăn những loại thực phẩm đó , có lẽ nàng có thể hiểu là do người bên này không nhận ra, không biết ăn.
Đợi đến lúc đi cùng Tiết Minh Chiếu lên núi, nàng có thể tìm thử xem, nếu phát hiện ra cái gì ăn được thì nàng sẽ cố gắng hái hết về, dựa núi ăn núi, cho dù có nghèo khó, cũng không đến nỗi phải chịu đói.
Đêm đó, hai người đang nằm trên giường ngủ, bỗng từ nhà bên vọng lại tiếng khóc nỉ non, Vân Thiền tò mò ngồi dậy, ghé sát vào cửa sổ, tay khẽ vỗ vào nam nhân bên cạnh.
"Ngươi nghe kìa, có tiếng khóc."
Tiết Minh Chiếu nghe theo hướng tiếng khóc vọng lại, đáp: "Bên cạnh là nhà Ngô thẩm, con trai bà ấy là Ngô Đại Hổ, nàng đã từng gặp rồi, hôm thành thân hắn có đến dự."
Nói rồi, hắn ngừng lại một lát, lại nói: "Năm nay mùa màng thất bát, nộp tô thuế xong không biết còn lại được bao nhiêu."
Vân Thiền khẽ thở dài, tiếp lời: "Cho nên nhà chúng ta còn đường săn bắn, những nhà khác trong thôn e rằng càng khó khăn hơn?"
Nam nhân gật đầu.
Sáng nay tiếng khóc trên ruộng vang dậy cả một góc trời, vất vả cả năm trời, đến mùa gặt hái lại gặp phải tai ương, cả thôn chìm trong bầu không khí ảm đạm, thê lương.