Vân Thiền liếc mắt nhìn Tiết Minh Chiếu bên cạnh, lại nhìn hai lão nhân có sắc mặt dịu dàng bên cạnh bàn, cúi đầu có chút ngượng ngùng đáp: "Vâng, cha, mẹ."
Chuyện con dâu bị thương trên người, sắc mặt không tốt, sáng sớm Vương Hương Nguyệt đã nghe nói, cho nên sau khi ăn cơm xong, bà liền giục nàng về phòng nghỉ ngơi.
Vân Thiền ngồi bên giường thu dọn y phục mang theo, Tiết Minh Chiếu thì lau chùi cung tên và dao săn ở bên bàn.
Mỗi lần hắn lên núi săn bắn, ít thì 1-2 ngày, nhiều thì 5-6 ngày. Thấy còn nửa tháng nữa là đến mùa thu hoạch, đến lúc đó cả nhà đều phải xuống ruộng bận rộn, cũng chỉ có thể lên núi thêm hai lần nữa, cho nên hắn cũng không màng tân hôn, dự định ngày kia sẽ lên núi, tranh thủ cuối hè động vật béo tốt săn thêm được vài con.
Vân Thiền ngẩng đầu nhìn trời qua khung cửa sổ.
Rõ ràng lúc nàng vừa thức dậy mặt trời còn rực rỡ, nhưng sau khi ăn sáng xong thì trời càng lúc càng âm u, hiện tại tầm mắt nhìn tới đều bị mây đen bao phủ, như thể màn đêm sắp buông xuống.
Trên bầu trời mây đen vần vũ, tiếng sấm lúc xa lúc gần, có thể cảm nhận rõ ràng sự ngột ngạt, là một chuyên gia sinh tồn ngoài trời, nàng đương nhiên biết điều này đại diện cho điều gì.
Nam nhân bên cạnh thấy vậy liền nhíu mày, đưa tay ôm lấy vai nàng, thấp giọng hỏi: "Nàng thấy khó chịu ở đâu à?"
Vân Thiền cảm nhận được bờ vai nặng trĩu, liếc mắt nhìn nhưng không né tránh, khẽ lắc đầu: "Sắp mưa rồi, ta thấy hơi tức ngực."
Không bao lâu sau, mưa to gió lớn ập xuống, nước mưa như trút, rơi xuống đất bùn tạo thành dòng suối nhỏ chảy xiết, cứ thế mưa suốt cả ngày.
Chiều hôm ấy, ăn cơm tối xong, nhìn qua màn nước mưa, Tiết lão hán nhìn về phía ruộng lúa cuối thôn, gõ mạnh vào cái điếu cày trong tay.
"Mưa này không biết đến khi nào mới tạnh đây."
Vân Thiền ngẩng đầu nhìn tầng mây đen kịt: "E rằng còn mưa một lúc nữa, thời gian ngắn khó mà tạnh được."
Ba người trong nhà ngạc nhiên nhìn nàng, Tiết lão hán hỏi: "Nha đầu, sao con biết?"
Chết rồi, lỡ lời!
Vân Thiền ho khan một tiếng, cúi đầu giải thích: "Dạ, cha, cha xem mây trên trời kìa, kéo dài như tấm chăn, hình thù kỳ lạ lại rất dày, mây như vậy gọi là tầng vân, đại biểu cho mưa còn lâu mới tạnh."
Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: “Là cha con lúc trước đã dạy cho con."
Vẻ mặt Vương Hương Nguyệt tò mò, bà phe phẩy quạt hương bồ hỏi: "Là Vân thợ săn dạy à, A Chiếu, Thiền Nhi nói có đúng không?"
Nghe vậy, nam nhân khẽ gật đầu tỏ ý đồng tình.
Vương Hương Nguyệt liền vui vẻ: "Không ngờ nha đầu con còn biết những thứ này!"