Sau Khi Ép Anh Trai Ngủ, Tôi Bỏ Trốn

Chương 26: Lục Thâm Tư, tôi đau quá!

Trước Sau

break

Vốn tưởng rằng nói đến đây anh sẽ không từ chối, ai ngờ anh kiên quyết đẩy cô ra, rút ​​©ôи th!t vốn chôn trong cơ thể cô ra, quay đầu đi vào phòng tắm, âm thanh của vòi hoa sen vang lên.

 

Thẩm Thời Khê thực sự rất tàn nhẫn, anh vẫn có thể bình tĩnh như vậy vào thời điểm đó, anh thực sự không phải là người bình thường.

 

Thẩm Tư Ngôn tự mình dọn dẹp, sau đó thầm nói với bản thân, không sao đâu, dù sao cũng đã bị từ chối rất nhiều lần, thêm một lần nữa cũng không sao, tất cả đều bình thường, lần sau sẽ ổn thôi.

 

Cho dù tự an ủi mình như vậy, cô vẫn không khỏi buồn bực, rất nhiều chuyện dường như là hai loại cảm giác biết và xác nhận, cô rõ ràng biết Thẩm Thời Khê sẽ từ chối, nhưng khi thật sự bị từ chối, cô sẽ bắt đầu cảm thấy khó chịu, cảm giác đó không thể kìm nén được chút nào, dù có tự an ủi mình thế nào cũng không thể nguôi ngoai.

 

Cô uống viên thuốc tránh thai khẩn cấp với nước, tự nhủ rằng đây là lần cuối cùng, cô sẽ không bao giờ uống thuốc vì Thẩm Thời Khê nữa.

 

Chỉ là đợi lát nữa sẽ có phản ứng nghiêm trọng hơn, cô cũng không biết nên tránh như thế nào, chỉ có thể tiếp tục nôn, khó chịu một ngày rồi sẽ qua.

 

“Sẽ ổn thôi,” cô tự nhủ.

 

"Thẩm Tư Ngôn, mày phải tin mọi thứ sẽ ổn thôi."

 

Liên tục tự nhủ nhiều lần, mãi đến khi Thẩm Thời Khê đi ra, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn, sau đó đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, xoa xoa phần eo đau nhức, thầm nghĩ mình có thể phải nằm trên giường cả ngày, thật quá lãng phí thời gian, nếu có thể, cô thực sự hy vọng Thẩm Thời Khê có thể giúp cô xoa eo.

 

Lúc anh làm ngày hôm qua cũng làm như thế, vậy hôm nay cũng có thể a.

 

Khi cô tắm xong, nhìn thấy Thẩm Thời Khê đang đứng bên cửa sổ, trên bàn là bữa sáng anh vừa đi mua, bánh bao hấp nóng hổi và sữa đậu nành, vừa lúc đói bụng nên Thẩm Tư Ngôn cũng không khách khí.

 

"Thẩm Tư Ngôn, chúng ta kết thúc ở đây đi."

 

Đột nhiên cảm thấy bánh bao hấp trong miệng thật khó nuốt, sau khi miễn cưỡng uống một ngụm sữa đậu nành, cô thấy mình không còn cảm giác muốn ăn, không còn khẩu vị nữa, thậm chí ngửi thôi cũng cảm thấy buồn nôn.

 

Cô mở miệng, "Cái gì....... Ý là........"

 

Thẩm Thời Khê quay lại, bình tĩnh nhìn cô, "Ý trên mặt chữ, anh sẽ không tiếp tục duy trì mối quan hệ dơ bẩn như vậy với em."

 

“Dơ bẩn?” Cô đột nhiên nở nụ cười, “Đây là cách anh định nghĩa quan hệ của chúng ta?”

 

Anh không phủ nhận mà chỉ mím môi nhìn cô, từ góc nhìn của Thẩm Tư Ngôn, khuôn mặt của Thẩm Thời Khê rất mơ hồ, anh đứng ngược sáng, nhìn không rõ chút nào, cô không biết biểu cảm bây giờ của anh là gì.

 

Sẽ là châm chọc sao?

 

Giống như ngay từ đầu, rõ ràng nằm dưới thân anh, nhưng anh lại nhìn cô với vẻ mặt trịch thượng, như thể anh là quan tòa, một vị thần trên cao, người sẽ không dung thứ cho bất kỳ sự ô uế nào.

 

Và cô thật bẩn thỉu.

 

Không cẩn thận làm tung toé lên quần áo của anh, trước đó anh không để ý nên để mặc cô xử lý, hoặc anh cho rằng vết bẩn không lớn như vậy nên có thể giặt là cứu được. Bây giờ không thể chịu đựng được nữa, hoặc đến lúc giặt nó, hoặc vứt nó đi mà không do dự.

 

Trong lòng anh hẳn là nghĩ như vậy.

 

“Nếu không, anh nên xác định mối quan hệ của chúng ta là như thế nào?” Thẩm Thời Khê cười lạnh, “Đừng lại tới tìm anh, anh thấy rất phiền.”

 

“...Phiền?” Cô cẩn thận xác nhận từng lời anh nói.

 

"Phải, phiền."

 

“Vậy đêm qua chúng ta tính là gì?” Giọng cô run run.

 

"Em cảm thấy có thể chứng minh cái gì?"

 

Giọng nói của Thẩm Thời Khê vẫn bình tĩnh như mọi khi, anh thậm chí còn quay đầu đi không muốn nhìn cô, bất kể cô nói gì, anh cũng chỉ có thể thờ ơ, cho dù cô có kích động đến khàn giọng như thế nào, anh cũng thờ ơ...

 

Tại sao?

 

Anh thực sự một chút cũng không quan tâm.

 

"Đừng tới tìm anh, anh sẽ không gặp em, nếu không muốn làm anh em bình thường, vậy thì làm người xa lạ."

 

Cô không nói gì, nhìn Thẩm Thời Khê lặng lẽ thu dọn đồ đạc, sau đó kéo khóa ba lô lên, hộp bao cao su vừa khui ra liền ném thẳng vào thùng rác. Thẩm Tư Ngôn cảm thấy mình cũng bị ném vào thùng rác, có lẽ trong mắt anh, cô và thùng rác không có gì khác biệt.

 

"Nếu em muốn sống một cuộc sống bẩn thỉu thối rữa trong bùn đất, đừng tìm anh."

 

Thẩm Thời Khê nói xong những lời này liền rời đi.

 

Một cuộc sống bẩn thỉu thối rữa trong bùn đất?

 

Hóa ra, khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi mà cô luôn nghĩ lại như thế này trong mắt Thẩm Thời Khê, nó thối rữa, đầy rác rưởi và ghê tởm như một bãi rác bỏ hoang.

 

Cô là gì, cô là gì để sống một cuộc sống như vậy?

 

Nguồn dơ bẩn?

 

Đúng vậy, anh cao cao tại thượng, nếu cô không có hành vi như khi đó, Thẩm Thời Khê sẽ không có vết nhơ như vậy. Anh vẫn là thiếu niên sạch sẽ và thuần khiết, kiên định bước đi trên con đường của chính mình, tiền đồ của anh một mảnh quang minh, tương lai phồn hoa như gấm.

 

Thẩm Tư Ngôn cắn ngón tay, cố gắng kìm nén muốn khóc, cô sai rồi, từ đầu đến cuối đều là lỗi của cô, lẽ ra cô không nên kéo anh xuống, tất cả đều là lỗi của cô.

 

Cô rơm rớm nước mắt cầm điện thoại bắt đầu đặt vé, toàn bộ vé đã bán hết, dù sao cũng là đặt vé tạm thời, tàu cao tốc buổi trưa chỉ còn lại một vé. Sau khi thu dọn qua loa, cô lê cơ thể kiệt quệ lên tàu cao tốc, vội vã quay trở lại.

 

Cô không biết ở lại đây để làm gì, chẳng lẽ cô không ngừng nhớ lại những gì Thẩm Thời Khê đã nói trong căn phòng đó sao? Sau đó tự nhủ, mình là rác rưởi, có đáng bị vứt bỏ không?

 

Đúng vậy, hình như cô vẫn luôn là một người như vậy, đi đến đâu cũng chỉ có thể bị người khác ghét bỏ, tính cách quái dị, không biết nịnh nọt, luôn thích làm những chuyện kỳ ​​lạ, đầy những ý nghĩ điên rồ, thậm chí còn thích anh trai của chính mình.

 

Cô không phải là một người tồi tệ sao?

 

Động tác mở cửa dường như đã tiêu hao hết sức lực của cô, Thẩm Tư Ngôn ngã xuống đất, sàn nhà lạnh và cứng khiến cô đau đớn, cô dùng chân đóng cửa lại, nằm im trên mặt đất như cũ, điện thoại di động để ở một bên, giống như cô, đời này chỉ đáng ở tầng đáy, cảm thụ ánh mắt hắt hủi của mọi người, chấp nhận sự chế giễu của mọi người.

 

Đây mới là cuộc sống cô nên sống.

 

Lẽ ra, cô không nên sinh ra, thà chết ngay từ đầu đi, để cô không phải gánh chịu những điều này, không mang đến nỗi đau cho người khác. Những ai từng nói "Làm sao lại có người như cô", "Kiếp trước tôi đã làm bao nhiêu tội ác để kiếp này gặp phải cô" và "Làm sao còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này" hẳn là rất hạnh phúc đi.

 

Nếu cô không còn ở đây...

 

Hẳn là sẽ có rất nhiều người cao hứng đi.

 

Nghĩ xong, cô dùng tay chống đỡ cơ thể, sau đó cầm con dao gọt hoa quả đặt trên bàn phòng khách lên, thực sự biết ơn ba Thẩm luôn thích đặt con dao gọt trái cây ở vị trí dễ thấy như vậy, để cô tìm thấy nó ngay lập tức.

 

Ở đây?

 

Cô sờ cổ xác định vị trí, tùy ý ném điện thoại lên bàn trà, thứ lạnh lẽo áp vào cổ cô hơi đau, Thẩm Tư Ngôn cảm thấy tim mình đập dữ dội——

 

Rất phấn khích.

 

Cuối cùng cũng được giải thoát.

 

Lúc cắt, màn hình điện thoại di động sáng lên, cô cúi đầu nhìn xuống, cắt lệch.

 

Thẩm Tư Ngôn che vết cắt, không xác định được mình cắt ở đâu, tay cô bê bết máu, người ta nói cắt động mạch cảnh vài giây sau sẽ tử vong ngay lập tức, không cảm giác được thống khổ, máu bắn tung tóe khắp mặt đất trông thật đẹp mắt, có vẻ như cô đã cắt nhầm chỗ.

 

Nhấc điện thoại lên, là Lục Thâm Tư gọi đến.

 

"Thẩm Tư Ngôn, em đang ở đâu?"

 

Chợt nước mắt trào ra.

 

"Lục Thâm Tư, tôi đau quá."

 

———————

Lời của tác giả:

Tôi biết nhất định sẽ mắng anh trai, nhưng nhỏ giọng cãi lại vài câu, ví dụ như từ góc độ của anh trai, anh ấy rất bình tĩnh và lý trí, anh ấy biết anh ấy không nên ở bên Tư Ngôn, họ sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại, xã hội và gia đình không cho phép bọn họ ở bên nhau, đúng vậy, anh ấy thích Tư Ngôn, vì vậy anh ấy sẽ bắt đầu lo lắng về những điều này, biết rằng điều đó là không thể, vì vậy anh ấy muốn kịp thời ngăn chặn tổn thất, anh ấy không can đảm như Tư Ngôn, vì vậy anh ấy chỉ có thể chọn từ bỏ và buông bỏ mối quan hệ này. Và sau này tôi sẽ giải thích lý do tại sao Tư Ngôn thích anh trai cô ấy và viết những câu chuyện về thời thơ ấu của Tư Ngôn, có lẽ là để giải thích lý do tại sao cô ấy trở nên như vậy và tại sao trạng thái tinh thần của cô ấy lại tồi tệ.

 

Nhưng anh trai không biết gì về tình trạng tâm lý của Tư Ngôn, anh ấy cũng không nghĩ cho cô ấy, anh ấy chỉ nghĩ từ quan điểm của mình và cho rằng đây là giải pháp tốt nhất, anh ấy không nghĩ về những gì Tư Ngôn nghĩ, anh ấy trước đó không quan tâm đến Tư Ngôn, vì vậy không thấy trạng thái tinh thần của cô ấy rất tệ, chỉ muốn cắt đứt mối liên hệ của họ càng sớm càng tốt, làm tổn thương cô ấy rất nhiều.

 

Lại nói, ŧıểυ Lục thực sự là một người tốt, thực sự là một người rất tốt, vì vậy sau này cậu ấy sẽ từ từ chữa khỏi bệnh cho Tư Ngôn, đây cũng là lý do tại sao trước đây cậu ấy được sắp xếp theo học ngành tâm lý học.

 

Phần còn lại đầy cốt truyện, còn có khoảng chục chương ấm áp.

 

Anh trai nhất định sẽ truy vợ, cũng nhất định ngược anh ấy, Tư Ngôn không dễ dàng tha thứ cho anh ấy như vậy, anh ấy sẽ rút kinh nghiệm về tất cả những gì anh ấy đã nói và đã làm.

 

Còn có một nɠɵạı truyện về anh trai trọng sinh, tôi, tôi sẽ đăng nó sau khi hoàn thành chính văn, còn có một nɠɵạı truyện về ŧıểυ Lục là anh trai của Tư Ngôn, tôi tạm thời chỉ nghĩ 2 cái này... Tôi chưa hình dung ra điều kiện gì để bắt đầu viết về ŧıểυ Lục (để tôi suy nghĩ lại), vì chưa bắt tay vào viết nên không rõ có 1v1 không hay 1v2, tôi nghĩ họ có ý nghĩ riêng, nhưng chúng sẽ được đánh dấu khi đăng và mọi người có thể tự lựa chọn có nên xem hay không.

 

break
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc