Cường độ tiếp xuống khiến Thẩm Tư Ngôn có chút không chịu nổi, dươиɠ ѵậŧ mạnh mẽ xông vào, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để thở, hoàn toàn không gián đoạn đâm vào khiến cô có chút hoảng hốt.
Đầu óc trở nên trống rỗng.
Thật vất vả mới thích ứng với tốc độ này, cô cảm thấy mình hô hấp bình thường, sau khi chu môi, liền cảm giác trên môi có một mảnh mềm mại, hô hấp bình thường lại trở nên rối loạn.
Anh hôn rất dùng sức, như thể anh đang nghiền nát đôi môi của cô, không cho cô bất kỳ cơ hội đáp trả nào, cũng không cần đáp lại, mỗi động tác của anh đều đang cướp đoạt, Thẩm Tư Ngôn không biết bọn họ hôn bao lâu, phía trên hôn phía dưới trừu sáp, không ngừng co rút.
Huyệt bị nhét đầy, mỗi lần ra đòn đều hung ác, nhất định phải đội lên miệng tử ©υиɠ anh mới bằng lòng bỏ qua, tất cả những lời cự tuyệt đều bị nụ hôn nuốt xuống.
Thẩm Thời Khê biết, cô sẽ gọi tên mình, thậm chí sẽ hô "anh trai", nhưng anh không muốn nghe, vì vậy anh dùng nụ hôn để cô im lặng. Mà anh cũng nếm được vị ngọt, mỗi lần hôn đều có thể chảy ra rất nhiều nước, bao cao su đã có sẵn dịch bôi trơn nên suýt tuột ra ngoài.
Trước kia bọn họ hay nói phụ nữ nhiều nước nên hăng hái lắm, ăn nói cộc lốc xen lẫn mấy câu chửi bậy tục tĩu.
Rất nhiều nước, thực sự rất nhiều.
Thẩm Thời Khê cắn môi cô, phát ra một tiếng kêu đau, anh muốn kiểm soát bản thân, muốn nhẹ hơn, muốn chậm hơn, nhưng thực sự quá thoải mái, mỗi khi thịt mềm khuấy động siết chặt, anh thoải mái rên lên, muốn đυ. mạnh hơn nữa.
Vốn dĩ không nên nói những lời thô tục kia, nhưng lúc này, anh phát hiện mình không nhịn được, dươиɠ ѵậŧ va chạm trong hoa huyệt, cảm nhận được ấm áp chặt chẽ bao khoả, trong chốc lát, anh thậm chí còn ước mình có thể ở bên trong mãi mãi, anh không tin vào cái gọi là kɧoáı ©ảʍ, nhưng giờ anh đã tin.
Nếu như nói cảm giác như vậy sẽ gây nghiện, anh vui vẻ chịu đựng.
Nhưng điều tội lỗi chính là, anh lại cảm nhận được cảm giác ấy từ chính em gái của mình, tại sao Thẩm Tư Ngôn lại là em gái của anh, tại sao anh lại có ham muốn với em gái của chính mình.
Rời khỏi môi cô, trong mắt cô đã có nước mắt, như thể rơi xuống trong nháy mắt. Rất xinh đẹp, Thẩm Tư Ngôn luôn luôn xinh đẹp, nhưng bộ dạng này, bộ dạng bị bắt nạt đến phát khóc này, có phải chỉ có mình anh nhìn thấy không?
Anh là người duy nhất nhìn thấy.
"Thẩm Tư Ngôn, không cho phép gọi anh trai.” Anh không muốn thừa nhận điều đó.
Trước kia không gọi tên cô, là bởi vì cô từ trước đến nay chỉ gọi tên của mình, giống như chưa bao giờ coi anh là anh trai, cho nên anh cũng vậy, chỉ gọi tên đầy đủ của cô, dù sao cũng không có gì lạ, bọn họ không thân, rõ ràng là anh em ruột thịt nhưng lại như người xa lạ.
Anh luôn không gần gũi với mọi người, những người có thể nói chuyện với anh bây giờ ít hơn là vì họ thảo luận về vấn đề học tập nhiều hơn, đó là một nɠɵạı lệ, nhưng thực sự có thể nói chuyện với anh về những thứ khác, không có. Anh cũng không thích nói cho người khác biết những gì trong lòng mình, huống chi, những thứ khác trong lòng anh cũng không có nhiều.
Bây giờ thì khác rồi.
Anh cảm thấy tâm trí mình chỉ toàn là Thẩm Tư Ngôn, một tháng kia cô không trò chuyện với mình, sau tháng đi du lịch về kia, Thẩm Tư Ngôn giống như một người khác, ngày nào cũng ở trong phòng không nói chuyện với anh, cũng không tìm anh ăn cơm, làm mọi thứ một mình.
Thẩm Thời Khê suy nghĩ, liệu mình có đi quá xa hay không, nghĩ đến việc xin lỗi, nhưng cảm thấy rằng anh làm điều này chỉ để ngăn mối quan hệ của họ rơi vào tình huống phức tạp hơn, anh không làm gì sai. Họ làm như vậy là không đúng, nên kịp thời chấm dứt tình trạng tổn hại, nếu tiếp tục thì sớm muộn gì cũng trở nên tồi tệ.
Thế nên anh dừng lại, dươиɠ ѵậŧ không tiếp tục động, Thẩm Tư Ngôn khó hiểu nhìn anh, hai chân vòng qua eo anh, không hiểu vì sao đột nhiên dừng lại, ngược lại theo bản năng ôm lấy anh.
Nhất định là anh lại hối hận, nhất định lại không muốn làm chuyện đó với cô.
“Em muốn gọi, anh trai, anh trai!” Thẩm Tư Ngôn bừa bãi hét lên.
"Ngậm miệng.” Thẩm Thời Khê thở hổn hển nói.
Thẩm Tư Ngôn bật khóc, "Không cho anh đi, anh không thể đi, lần nào anh cũng bỏ rơi em như vậy, tại sao, tại sao lần nào anh cũng bỏ rơi em?"
Cô không biết mình nên nói gì, nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô chỉ cảm thấy khó chịu, bỏ rơi cô trong suốt chuyến đi cũng không sao, bây giờ tính là gì? Đi được nửa đường định dừng lại, cứ thế bỏ đi.
Thẩm Thời Khê đưa tay định lấy khăn giấy nhưng Thẩm Tư Ngôn đã ngăn lại, trực tiếp nhào lên người anh, cả người cô dính chặt vào anh, tư thế này hơi mệt nên Thẩm Thời Khê đành phải ngồi xuống, cô lại trở thành nữ trên.
Nếu Thẩm Thời Khê không động, vậy cô động, hai chân quỳ ở hai bên, bắt đầu di chuyển lên xuống, mỗi khi cô ăn vào, anh không phải thích hay không, cô có nuốt hết được không?
"Thẩm Tư Ngôn.” Giọng anh hơi khàn.
Cô ôm lấy anh, "Em mặc kệ, anh không được đi, em thích anh Thẩm Thời Khê, em thích anh, em thích anh mới muốn làʍ t̠ìиɦ cùng anh, anh đừng rời xa em, được không..."
Anh không ngờ lại được nghe lời tỏ tình của cô vào lúc này.
Anh đã nghe rất nhiều lời tỏ tình, đặc biệt là khi anh vừa tốt nghiệp, có người tỏ tình trực tiếp, có người thêm phương thức liên lạc của anh để tỏ tình, các cô ấy có thể nói lời hoa mỹ, từ ngữ lãng mạn đều dùng tới, nhưng Thẩm Tư Ngôn nói rất đơn giản —
Em thích anh.
Hơn nữa còn tại thời điểm này.
Thẩm Thời Khê cau mày, "Em có biết em đang nói gì không?"
“Em biết, em thích anh.” Thẩm Tư Ngôn nhìn anh.
Bởi vì kích động, thịt mềm cắn chặt lấy gậy thịt, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, bên tai tha thiết lặp lại những lời này.
“Em có thể hôn anh không?” Cô đột nhiên nói, “Trước đó có thể hôn, vậy bây giờ có phải cũng có thể không?”
Cô không đợi Thẩm Thời Khê trả lời mà trực tiếp hôn anh, cô không muốn nghe đáp án, nhất định không phải là câu cô muốn nghe, cho nên liền hôn thôi, đây là biện pháp tốt nhất.
Thẩm Thời Khê theo bản năng ôm lấy eo cô, lo lắng cô sẽ bị mất thăng bằng ngã xuống, bởi vì khi cô đứng dậy, hơn một nửa dươиɠ ѵậŧ của anh đã rút ra ngoài, rất không thoải mái. Anh muốn đi vào, sau đó ý thức được suy nghĩ của mình lập tức cự tuyệt, anh không thể làm như vậy.
Trong chuyện hôn, rất hiếm khi Thẩm Tư Ngôn chiếm ưu thế, vì vậy cô hôn đến không kiêng nể gì, cắn vào môi anh, nhưng nụ hôn vẫn chưa đủ, cô lôi kéo tay của Thẩm Thời Khê lên ngực mình, muốn đã bị bóp rất lâu, muốn được nhào nặn, nhưng Thẩm Thời Khê mặc kệ, không chạm vào.
Ngay cả khi anh không bài xích cô, anh cũng không chịu nhào vào ngực cô.
Đúng như dự đoán, Thẩm Thời Khê vẫn rút tay ra, nhưng lại lật người đè cô xuống dưới, anh giành lại quyền chủ động hôn, Thẩm Tư Ngôn lại trở về trạng thái ban đầu.
Cảm giác được kết nối cả trên lẫn dưới này rất tốt, cô rất thích, cảm giác bị chiếm giữ hoàn toàn, cả cơ thể được kết nối với nhau.
Cũng không biết anh thâm nhập vào bao nhiêu lần, cuối cùng Thẩm Thời Khê cũng xuất tinh, thời điểm anh xuất tinh, dươиɠ ѵậŧ vẫn còn đang đưa đẩy trong hoa huyệt.
"Anh không thích em."
Giống như đi tàu lượn siêu tốc, lên đến đỉnh rồi rơi thẳng xuống, thân tâm lạnh như băng.
Không kịp nói gì, lại nghe thấy anh tiếp tục nói——
"Em thích anh khiến anh cảm thấy buồn nôn."