
"Đường Tinh Viêm" đang nói chuyện với người đối diện, vẻ mặt rất không tự nhiên, cậu ta có thể thấy đối phương đang cố gắng kiềm chế cơn khó chịu, muốn cười nhưng không sao cười nổi.
Không biết đối phương nói gì, đôi mi đen dày của "Đường Tinh Viêm" rung rung như cánh quạt nhỏ, nước mắt lưng tròng, cố gắng không để nước mắt rơi xuống trông rất đáng thương.
Hai người nói thêm vài câu, đột nhiên Chung Cảnh nắm lấy tay "Đường Tinh Viêm" rồi họ biến mất khỏi tầm mắt của Lữ Thuần Nguyệt.
Cho đến khi chuông vào lớp vang lên, "Đường Tinh Viêm" vẫn chưa quay lại. Giáo viên toán với mái tóc xoăn kiểu Latinh bước vào lớp, cô đứng trên bục giảng đẩy gọng kính, đôi mắt sắc như chim ưng sau cặp kính dày.
“Lữ Thuần Nguyệt, chỗ bên cạnh em sao lại trống? Người đâu rồi?”
Lữ Thuần Nguyệt vừa định mở miệng, lời nói đã bị một bạn học ngắt ngang.
“Thưa cô, em vừa thấy Đường Tinh Viêm ở nhà vệ sinh, chắc là bị tiêu chảy ạ.”
Giáo viên toán trầm ngâm gật đầu, sau đó mở máy chiếu, giọng giảng bài khô khan bắt đầu lan tỏa trong không khí.
Nửa tiết học trôi qua giữa những công thức toán học trên sách và chữ phấn trên bảng, chỗ ngồi bên cạnh Lữ Thuần Nguyệt vẫn trống không, bạn cùng bàn của anh không có dấu hiệu sẽ quay lại.
Giáo viên dạy toán giảng xong một mục kiến thức, ánh mắt lướt qua chỗ trống, giọng uy nghiêm: “Đường Tinh Viêm sao còn chưa về lớp? Lữ Thuần Nguyệt, em đi xem thử ở nhà vệ sinh xem bạn ấy sao rồi.”
Lữ Thuần Nguyệt đáp một tiếng, đành đứng dậy ra khỏi lớp, hành lang bên ngoài vắng lặng, rất yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có tiếng giáo viên lớp khác giảng bài vọng ra.
Lữ Thuần Nguyệt vừa đi qua hai lớp đã thấy người mình tìm đang bước ra từ cầu thang, nhưng đối phương không nhìn thấy anh, cũng không đi về phía lớp, mà bước nhanh về hướng nhà vệ sinh.
Lữ Thuần Nguyệt mở miệng muốn gọi, nhưng nhớ ra giờ đang trong giờ học, anh đành tăng tốc bước chân.
Khi anh vừa đến cửa nhà vệ sinh, chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy tiếng nói vọng ra từ bên trong.
Lữ Thuần Nguyệt bước chậm lại, "Đường Tinh Viêm" đang nói chuyện với ai đó, trong nhà vệ sinh còn có người khác?
Anh nhẹ chân bước vào nhà vệ sinh, nhìn quanh mới phát hiện chỉ có một buồng vệ sinh khóa cửa, còn lại không có ai.
Anh không khỏi nghi hoặc, vậy "Đường Tinh Viêm" đang nói chuyện với ai?
Anh đứng yên trong nhà vệ sinh, do dự không biết có nên gọi hay không, chỉ vài giây sau mới nhận ra bên trong đã im lặng từ lâu.
Nhà vệ sinh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng rỉ nước từ vòi nước cũ kỹ trên bồn rửa.
Một giọt nước trong suốt rơi từ vòi nước gỉ sét, rơi xuống chiếc giẻ lau cũ, bắn lên những giọt nhỏ.
Sao cậu ta không nói nữa? Có phải anh bị phát hiện rồi không?
Lữ Thuần Nguyệt nuốt nước bọt, tay phải nắm chặt, mắt dán vào cánh cửa đóng kín, chân bước lùi lại, sợ cửa đột nhiên mở ra.
May thay, vừa lùi được hai bước, tiếng nói bên trong lại vang lên, anh giật mình, thở phào nhẹ nhõm.
Đối phương nói nhỏ, âm lượng bị cản bởi cánh cửa, Lữ Thuần Nguyệt đứng ngoài chỉ nghe được vài từ, nhưng mỗi từ càng nghe càng thấy khó hiểu.
“Hệ thống” là gì?
“Tiến độ” là gì?
“Đối tượng công lược” là gì?
Lời của "Đường Tinh Viêm" vang lên bên tai Lữ Thuần Nguyệt, anh nghe giọng nói nhanh dần lên có thể cảm nhận được tâm trạng uất ức của đối phương, nhưng không hiểu những thuật ngữ cậu ta nói.
Nghe một lúc, anh cảm thấy kỳ lạ - suốt thời gian trong buồng vệ sinh chỉ có giọng của "Đường Tinh Viêm".
Ban đầu anh nghĩ đối phương tự nói chuyện, nhưng nghe một lúc lại thấy cậu ta sẽ dừng vài giây sau mỗi câu, như thể có người đáp lại.
Anh tiến thêm vài bước, nghiêng người nghe ngóng, nhưng không nghe thấy tiếng ai khác.
Sau những sự việc kỳ lạ mấy ngày qua, Lữ Thuần Nguyệt không còn nghĩ đơn giản đối phương có bệnh tâm thần phân liệt, anh cảm thấy phát hiện hôm nay rất quan trọng, nhưng vẫn chưa nắm bắt được điều gì.
"Đường Tinh Viêm" không biết dừng nói từ lúc nào, một lúc sau tiếng xả nước vang lên, Lữ Thuần Nguyệt giật mình, bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh.
Vừa lúc anh bước ra ngoài, một cậu thiếu niên đẩy cửa buồng vệ sinh, bước ra, mặt nhăn nhó, nốt ruồi nhỏ dưới mắt trái càng lộ rõ vẻ khó chịu.
"Đường Tinh Viêm" bướcđến bồn rửa tay mở vòi nước, thò tay vào dòng nước chảy, vài giây sau, cậu ta nhìn thấy một bóng đen qua khóe mắt.
Cậu ta ngẩng đầu, nhìn về phía bóng đen, tim đập mạnh hơn.
“Lữ Thuần Nguyệt, sao cậu lại ở đây?”
