Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Bị Người Xuyên Không Chiếm Lấy Cơ Thể

Chương 17

Trước Sau

break

Nói xong, cậu ta tiến lại gần một người một mèo, tỏ vẻ mong muốn: “Nó dễ thương quá, tôi có thể chạm vào nó được không?”

Lữ Thuần Nguyệt chớp mắt, không vui. Câu hỏi này phải hỏi chính con mèo nhà cậu nha.

Thấy Lữ Thuần Nguyệt không phản đối, "Đường Tinh Viêm" đưa tay về phía con mèo nhỏ.

Lữ Thuần Nguyệt cau mày, định ngăn lại thì thấy "Đường Tinh Viêm" rụt tay lại, kêu lên đau đớn.

"Đường Tinh Viêm" nhanh chóng rút tay về, ngón tay bị cắn có vết thương nhỏ, còn đang chảy máu.

Lữ Thuần Nguyệt ra vẻ lo lắng nhìn "Đường Tinh Viêm", con mèo nhỏ cong lưng, rít lên, mắt đầy cảnh giác và hung dữ.

"Đường Tinh Viêm" nhìn chằm chằm vào vết thương, mặt tái xanh.

Lữ Thuần Nguyệt đau đầu, đứng dậy nhét con mèo vào ba lô, kéo tay "Đường Tinh Viêm" đi.

“Đường Tinh Viêm" cất giọng run rẩy: "Chúng ta đi đâu vậy?"

“Bệnh viện, tiêm phòng dại.” Lữ Thuần Nguyệt ngừng lại một chút: “Xin lỗi, mèo nhà tôi không quen người lạ, cậu bất ngờ tiến lại gần nên nó mới cắn. Yên tâm, tôi sẽ chịu mọi chi phí tiêm phòng.”

"Đường Tinh Viêm" lắc đầu, giọng nhẹ nhàng: “Tôi mới là người phải xin lỗi, là tôi đã làm mèo nhà cậu hoảng sợ.”

Không hẳn là mèo nhỏ bị hoảng sợ, Lữ Thuần Nguyệt thầm nghĩ, cậu ta chiếm cơ thể người khác mà không bị cắn chết đã là may.

Lữ Thuần Nguyệt bước nhanh, không lâu sau hai người đã đến cổng trường.

Theo lý họ không có giấy xin phép sẽ bị bảo vệ chặn lại, Lữ Thuần Nguyệt chuẩn bị nói dối gọi điện xin phép.

Nhưng bảo vệ thấy vết thương trên tay "Đường Tinh Viêm" liền cứ thế cho họ qua mà không hỏi gì.

Lữ Thuần Nguyệt: ...

Trên xe taxi, Lữ Thuần Nguyệt đặt ba lô lên đùi, con mèo bên trong cứ nhúc nhích muốn ló đầu ra, bị anh ấn xuống, chắc chắn không ai chú ý anh mới thì thầm.

“Yên lặng, tôi đang rất khó chịu đấy, rắc rối của cậu còn phải để tôi giải quyết.”

Đường Tinh Diễm dường như hiểu mình đã gây rắc rối, cậu nằm im, chỉ kêu khẽ một tiếng.

Lữ Thuần Nguyệt nhận ra mình để khóa kéo quá kín không chừa lại lỗ thở cho Đường Tinh Viêm nên anh nhanh chóng nới lỏng khóa kéo.

"Đường Tinh Viêm" nhìn vào gương hậu, ánh mắt phức tạp quan sát Lữ Thuần Nguyệt, khi đối phương ngẩng đầu cậu ta liền rời mắt.

Do kẹt xe mất nhiều thời gian, sau khi tiêm xong, hai người đi từ bệnh viện ra đã ba giờ chiều, về kịp tiết hai buổi chiều.

Nhưng bụng hai người đều đang kêu lên vì chưa ăn trưa.

Lữ Thuần Nguyệt bảo "Đường Tinh Viêm" đợi trên ghế bệnh viện, anh đi mua đồ ăn nhẹ rồi hai người sẽ về trường.

Có một cửa hàng tiện lợi ở gần bệnh viện, anh vào chọn đồ ăn.

Một nhóm thanh niên tóc nhuộm nhiều màu bước vào, vừa nói chuyện vừa cười.

“Đại ca, tối nay đi đâu chơi?”

“Đi khu giải trí.”

“Hôm qua mới đi mà?”

“Thì đi lượn.”

“Xe của em bị mẹ thu rồi.”

“Chậc!”

Người dẫn đầu nhuộm tóc xanh đuôi công, áo đen hình đầu lâu, miệng ngậm điếu thuốc chưa đốt, lườm đứa đàn em nhỏ giọng.

“Thế mày nói xem nên đi đâu?”

“Hay đi đánh bi-a, lâu rồi không đi.”

Tên tóc xanh quay mắt, nói: “Cũng được, Đường Tinh Viêm quen chủ quán bi-a, rủ nó đi cùng, có khi còn được giảm giá.”

Lữ Thuần Nguyệt đang chọn đồ nghe thấy tên quen thuộc, động tác dừng lại. Mèo con trong ba lô cũng nghe thấy, kêu lên một tiếng kêu chói tai.

Nhóm thanh niên liếc nhìn Lữ Thuần Nguyệt, anh cười gượng, nhanh tay bịt miệng con mèo để không bị hiểu lầm là trộm mèo.

“Đại ca không biết chứ, mấy ngày nay em gọi Đường Tinh Viêm mà cậu ta không chịu ra, không hiểu sao.”

“Đúng thế, em gọi mấy cuộc cũng không nghe.”

“Em nghe nói cậu ta sốt cao mất trí nhớ, chắc bịa ra để không muốn chơi cùng chúng ta, muốn làm học sinh ngoan.”

“Em thấy lúc nào cậu ta cũng khinh thường chúng ta, trừ đại ca ra, ánh mắt cậu ta nhìn những người còn lại như đang nhìn cục phân vậy.”

Tóc xanh liếc mắt về phía đám đàn em đang rầm rì bàn tán, bọn họ lập tức im lặng.

“Giữ miệng cho sạch, đừng nói xấu sau lưng người khác.”

Nhóm đàn em uể oải đáp lời.

Tên tóc xanh lấy mấy chai nước ngọt từ tủ lạnh ra tính tiền, sau đó cả nhóm rời khỏi cửa hàng.

Lữ Thuần Nguyệt vội lấy hai túi bánh mì và sữa rồi thanh toán. Lúc anh bước ra ngoài thì không thấy họ đâu.

Sau khi bị bịt miệng, Đường Tinh Viêm vẫn luôn im lặng, Lữ Thuần Nguyệt lo lắng gọi.

“Đường Tinh Viêm.”

Không có tiếng kêu quen thuộc, anh mở khóa kiểm tra.

Con mèo ngồi yên trong ba lô, đầu cúi thấp, ánh mắt trống rỗng, như đang ngẩn ngơ.

Lữ Thuần Nguyệt lòng mềm nhũn, không biết cảm giác gì, nhẹ nhàng gọi tên Đường Tinh Viêm lần nữa, cậu ta vẫn không đáp lại.

Anh đưa tay chạm vào chiếc cằm lông mềm, cảm giác dễ chịu khiến anh không cẩn thận mà mạnh tay hơn.

Đường Tinh Diễm không hài lòng nhìn anh, vung móng đẩy tay ra.

Dù sao cũng có phản ứng.

Lữ Thuần Nguyệt an tâm kéo khóa ba lô lên, bước đến chỗ người ngồi trên ghế.

"Đường Tinh Diễm" nhận bánh mì và sữa từ tay anh rồi nói cảm ơn, Lữ Thuần Nguyệt lắc đầu, vừa mở bánh mì vừa ra đường đón taxi.

Hai người lại lên taxi, lần này hai người ngồi cạnh nhau ở ghế sau.

Uống hết sữa, "Đường Tinh Viêm" nhìn ba lô của Lữ Thuần Nguyệt.

“Mèo của cậu vừa bị hoảng, giờ đã ổn chưa?”

Lữ Thuần Nguyệt gật đầu, đáp ngắn gọn: “Ổn rồi.”

"Đường Tinh Viêm" gật đầu, một lúc sau lại hỏi: “Tôi không hiểu về thú cưng, mèo của cậu dễ thương quá, nó là giống gì vậy?”

“Mèo Anh lông ngắn.”

“Nó là đực hay cái?”

“Đực.”

“Nó bao nhiêu tuổi?”

Lữ Thuần Nguyệt mở miệng rồi đóng lại, nhận ra có gì đó không ổn, sao "Đường Tinh Viêm" lại đột nhiên quan tâm đến mèo của anh thế này?

Anh liếc nhìn đối phương, chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm, đối phương biểu hiện bình thường, như thật sự tò mò tuổi của mèo con.

Nhưng Lữ Thuần Nguyệt cảm thấy không thoải mái, nửa mặt dưới cười nhưng đôi mắt anh như dòng nước tĩnh lặng.

Anh mím môi, không trả lời, chỉ thu hồi ánh mắt, nói: “Đến rồi.”

Taxi dừng trước cổng trường, Lữ Thuần Nguyệt bước xuống trước, "Đường Tinh Viêm" chậm rãi theo sau, ánh nắng trong mắt như có màu hổ phách.

Hai người vào lớp đúng giờ giải lao tiết hai, Tần Thiện nghi ngờ hành động biến mất rồi xuất hiện cùng nhau hai người, liền hỏi:

“Hai cậu đi đâu vậy?”

Tần Thiện không dễ qua mặt, Lữ Thuần Nguyệt đang băn khoăn nói thật hay nói dối, thấy đối phương nhẹ nhàng chạm vào vai anh.

“Đây là gì vâyh?”

Cậu ta cầm kính trên bàn Lữ Thuần Nguyệt đeo lên mũi quan sát, biểu cảm nghiêm túc như máy quét chính xác.

Tần Thiện nhặt một nhúm lông mèo trắng, chống tay lên cằm suy nghĩ.

“Trông quen quá, giống như...”

Bạn cùng bàn của Tần Thiện đột ngột quay lại, va mạnh vào người cậu ta làm cậu ta lùi lại một đoạn, lông mèo rơi không biết đi đâu.

Người gây ra không bận tâm, tay cầm điện thoại, hét lên.

“Tối nay ở Miên Giang có lễ hội pháo hoa đó!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc