"Ong ong ong."
Điện thoại nhắc nhở: Bạn nhận được một tin nanh, đến từ ghi chú: Nam thần đại nhân.
Tô Dư nắm chặt điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên, hai đại chủ lực còn bị vây trong đám người.
Không ngờ nam thần lại để ý mình như vậy, vừa thi đấu xong đã muốn tìm cô.
Đáng tiếc, nhất định phải khiến anh thất vọng rồi.
Tô Dư: Hôm nay ông xã rất đẹp trai (tinh tinh mắt. jpg) thích ~
Thuận tay gửi ảnh nam thần đang đánh bóng rổ qua, là vừa rồi cô mới chụp lén.
Vốn còn muốn an ủi nam thần đã đánh thua một chút, nghĩ lại, lo lắng nam thần thua xấu hổ, dứt khoát không nhắc đến nữa.
Nam thần đại nhân: Em ở đâu? Tôi đi tìm em.
Tô Dư vội vàng đặt chế độ im lặng, sợ nam thần thật sự đến tìm mình, nhanh chóng trả lời: Ông xã, em đã về đến nhà rồi, mẹ em không cho em về muộn.
Nam thần đại nhân: ...
Đối phương đang nhập ký tự.
Nam thần đại nhân: Sao em lại không đến tìm anh?
Hiển nhiên nam thần có chút không vui, lần nào cô cũng ra sức khước từ không tiếp cuộc gọi nói chuyện bằng giọng nói với anh, anh gửi tin nanh nói thích, cô lại im lặng tuyệt đối.
Aizz.
Nếu không phải anh trai đáng ghét ở sát vách, ngày nào cô cũng muốn nói chuyện ân ái với ông xã, dù sao nɠɵạı trừ mặt, cô thật sự rất thích giọng nói của anh.
Tô Dư: Ông xã đừng giận, thứ bảy em sẽ đền bù cho anh.
Nam thần đại nhân: Nếu lại dám gạt anh, anh sẽ đến nhà em, đυ. em đến khóc ngay trước mặt ba mẹ em.
Tô Dư nghĩ đến chuyện cha mẹ xem ti vi ở phòng khách, mình lại cùng nam thần ở trong phòng, vừa học vừa bạch bạch bạch, liền không nhịn được kẹp chặt ŧıểυ huyệt.
"Tan học em không về nhà, lại đến đây làm gì?"
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên xuất hiện, khiến cô giật nảy mình.
Tô Dư bị dọa đến mức lập tức khóa màn hình, cuống quít nhét điện thoại vào trong túi đồng phục.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt rơi lên thân thể có vẻ mập mạp dưới lớp áo đồng phục của Tô Dư....
"Cô gái này ai vậy, sao Tô thần lại biết cô ta? Dáng dấp vừa béo vừa xấu."
"Cậu không biết sao? Đây là ‘Bò sữa lớn’ xếp hàng chót của lớp tám."
Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán, không một ai không nhục nhã cô, khuôn mặt Tô Dư lúc đỏ lúc trắng.
Dưới ánh mắt của mọi người, Tô Dư kìm nén lửa giận, cũng không tốt trở mặt với anh.
Người này, có phải bị bệnh không, đã nói ở trường học sẽ giả vờ không biết nhau!
Lâm Vũ Nhu không kịp nhắc nhở bạn thân anh của cô đến, chỉ có thể ở bên cạnh hoà giải: "Tô thần, chúng em sang đây xem thi đấu bóng rổ ạ."
Là đến xem thi đấu, hay là đến xem đàn ông?
Lúc nghỉ ngơi giữa trận, anh đã chú ý tới, em gái không có đầu óc này của mình lại nhìn chằm chằm Trác Dịch Phàm, vẻ mặt xuân tâm dập dờn, sắp viết bốn chữ "Nhanh đến đυ. tôi" lên mặt rồi.
Tô Cảnh Thâm thật sự muốn cạy mở cái đầu của đứa em gái không tim không phổi này của mình ra, nhìn xem bên trong chứa cái gì.
"Anh Tô, đây là bạn anh sao?"
Trác Dịch Phàm và đồng đội từ phía sau đi tới, ôm bả vai Tô Cảnh Thâm, tò mò đánh giá Tô Dư đang cúi đầu trước mặt.
Tô Dư lập tức dời mắt.
Thịch thịch.
Thịch thịch thịch.
Lần đầu tiên nhìn thấy nam thần ở khoảng cách gần, Tô Dư bị dọa đến nhịp tim sắp dừng lại, hai tay nắm chặt góc áo rộng rãi, ánh mắt hoảng hốt, căn bản không dám nhìn thẳng.
Hẳn ra anh nhận không ra mình chứ?
Anh có để ý dung mạo mình không được đẹp không?
Anh sẽ không phát hiện mình là đối tượng yêu đương qua mạng của anh chứ?
...
Đây chính là có tật giật mình sao?
Tô Dư muốn khóc.
Toàn thân thiếu nữ kéo căng, giống như một con nhím xù lông.
Cậu ta đáng sợ như thế sao?
Trác Dịch Phàm đẹp trai như ánh nắng mặt trời nhíu mày.
Khiếm khi Tô thần biết em gái nào đó, phải biết con người này ba trăm năm cũng không động vào phụ nữ, suýt chút nữa còn cho rằng anh không có hứng thú với phụ nữ nữa.
Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục của trường, khuôn mặt trứng ngỗng lộ ra chút mập mạp của trẻ con, khuôn mặt phổ thông, nhìn lại có chút tương tự Tô thần, môi của cô có chút dày, nhìn rất thích hợp để hôn.
Khác biệt lớn nhất đối với bản nhân yếu ớt của cô, là đôi quái vật khổng lồ trước ngực, không thể bỏ qua, ngay cả đồng phục rộng rãi to béo cũng không thể che giấu được đường cong đẫy đà nữ tỉnh, nghĩ đến biệt danh của cô là ‘bò sữa lớn’, trong nháy mắt Trác Dịch Phàm liền cứng rắn.
Nữ sinh đẫy đà như vậy, trên giường chơi nhất định rất hăng hái.
"Em là học muội lớp mười sao? Khuôn mặt em thật đáng yêu, có bạn trai chưa?"
Trác Dịch Phàm nghĩ, nếu cô có bạn trai hoặc là anh Tô coi trọng thì thôi, dù sao cũng không thể lừa gạt vợ của anh em được.
"Tôi... Tôi không phải..."
Tô Dư ấp úng không nói lên câu, cô muốn nói cô học lớp mười một lớp tám, phòng học ở phía trên lớp bọn họ.
Đây là lần đầu tiên có người đàn ông nào đó khen cô đáng yêu.
Nam thần cũng có ý tứ với cô ở trong hiện thực sao?
Tô Dư không dám nghĩ lung tung.
Cô sợ mình tự mình đa tình.
"Tôi... Tôi không có bạn... Bạn trai."
Cứu mạng!
Chứng sợ xã hội phát tác.
Nói lắp ba lắp bắp, đến cô cũng không nghe nổi.
"Ha ha ha ha em thật thú vị, có thể thêm phương thức liên lạc không?"
Ánh mắt Tô Cảnh Thâm tối lại, anh là đàn ông, làm sao lại không biết động tác mất tự nhiên của Trác Dịch Phàm vừa rồi là gì, hiện tại còn trắng trợn muốn phương thức liên lạc là có ý gì.
"Trác Dịch Phàm, cậu còn thể lực đứng chỗ này nói chuyện phiếm, vậy cút đến bãi tập chạy mười vòng đi."
Trác Dịch Phàm: Tôi không có, tôi không muốn, đừng nói nhảm.
"Đừng, đội phó đại nhân, vừa thi đấu xong mà, em sai rồi, ngài tha cho tôi một đường sống đi!"
"Hai mươi vòng."
"... Mười lăm vòng."
Fan CP Cảnh Phàm lập tức hô: Tô thần ăn dấm tuyên bố chủ quyền, vung đường vung đường ~
Tô Dư: Thì ra nam thần tự lại thích đùa như thế, yêu yêu ~