"Hay là cô cũng hôn ngươi một cái nhé?"
Quả nhiên phía sau không có tiếng động gì nữa.
Giang Uẩn mở mắt ra, trầm ngâm một hồi.
Y không biết Tùy Hành trằn trọc bao lâu mới chịu đi ngủ, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, y cảm giác bên cạnh trống rỗng, xung quanh không một bóng người.
Trời vẫn chưa sáng, Giang Uẩn không có thói quen ngủ nướng, y ngồi dậy đến cạnh cửa sổ đọc sách một lúc, đợi đến khi nghe tiếng gà gáy thì đặt sách xuống, đẩy cửa bước ra ngoài.
Ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt, mang theo cái lạnh đặc trưng của Giang Bắc.
Công tử mặc y phục màu xanh, eo thắt ngọc đới, thân hình như ngọc, nhàn nhã đứng dưới mái hiên phủ đầy ánh nắng.
Kê An đang đợi hầu hạ, nhìn thấy Giang Uẩn đi ra, ông lập tức bước tới chào hỏi, mỉm cười nói: "Điện hạ đã thượng triều, căn dặn lão nô đợi công tử thức dậy thì dọn bữa sáng, sau đó đưa ngài đi dạo quanh biệt viện."
Đây vừa hay đúng ý Giang Uẩn.
Điều đầu tiên khi đến một nơi xa lạ là phải ghi nhớ bố cục và địa hình xung quanh, đây là thói quen của y trong nhiều năm qua.
Giang Uẩn gật đầu: "Vất vả."
"Công tử không cần khách sáo."
Bữa sáng rất phong phú, có bốn món phụ, một món cháo ngọt* và một món cháo mặn. Ngoài ra còn có tờ giấy nhỏ được đặt dưới khay.
*Cháo ngọt:
Kê An vội giải thích: "Đó là điện hạ để lại cho công tử."
Giang Uẩn nghi ngờ, không biết hắn lại bày trò gì, lúc mở ra xem thử thì thấy hai dòng chữ nhỏ, do khi viết dùng lực quá mạnh nên mực lem sang mặt sau.
Ăn uống đúng giờ, không thì tối chịu phạt.
"..."
Tuy biết Kê An và hạ nhân trong phủ sẽ không lén nhìn trộm, nhưng Giang Uẩn không khỏi đỏ mặt tía tai, y cất tờ giấy đi, nhét vào tay áo.
Kê An tự mình chuẩn bị bữa ăn, cười nói: "Điện hạ nói cháo hạt sen tốt cho dạ dày, cháo gà giúp bồi bổ cơ thể, dặn dò công tử ăn mỗi thứ nửa bát."
Có lẽ vì thấy lượng ăn của y ít nên những chiếc bát dùng để đựng cháo cũng nhỏ gọn và tinh tế. Giang Uẩn gật đầu nếm thử, cháo hạt sen ngọt nhưng không quá ngấy, cháo gà rất vừa miệng, nêm nếm cũng thanh đạm.
Y chậm rãi ăn từng chút một.
Kê An nhìn đến thất thần, thầm nghĩ, ông ở trong cung lâu như vậy mà chưa từng gặp người nào ăn uống nho nhã như tiểu lang quân.
Sau khi dùng bữa xong, Kê An cho gọi bốn vị ngự trù sang đây.
"Trước khi ra ngoài, điện hạ đã căn dặn ngự trù trong phủ điều chỉnh thực đơn ba bữa theo khẩu vị của công tử, công tử thích ăn gì thì cứ nói với bọn họ là được."
Bốn người cung kính hành lễ.
Lúc còn ở Giang quốc, do có bệnh dạ dày nên thực đơn hằng ngày của Giang Uẩn phần lớn chỉ là các món cháo đơn giản, rất ít thịt cá.
Y đáp: "Không cần phải phiền phức như vậy."
"Cứ làm một vài món thanh đạm là được."
Tuy nhiên do có bài học của Cao Cung, Kê An nào dám lơ là.
Kê An nhanh nhạy nói: "Nếu công tử tạm thời chưa nghĩ ra, chi bằng lão nô bảo bọn họ chuẩn bị vài món theo hương vị Vệ quốc để công tử lựa chọn nhé?"
Giang Uẩn lắc đầu.
"Thật sự không cần đâu, ta vốn có bệnh dạ dày, bình thường chỉ có thể ăn những món thanh đạm."
Hóa ra là vậy.
Kê An gật đầu, mẹ ông cũng có bệnh dạ dày, đương nhiên ông hiểu được cảm giác đó. Chỉ là bà đã lớn tuổi, khi còn nhỏ do thường xuyên phải chịu cảnh đói khát nên mới mắc phải căn bệnh này. Tiểu lang quân trước mặt nho nhã tuấn tú, thân thể cao quý, không biết vì sao lại có bệnh dạ dày trong khi còn trẻ như vậy.
Kê An đành xua tay ra hiệu cho bốn người lui xuống.
Mai uyển có diện tích rất lớn, tổng cộng có ba lối vào, đình đài lầu các khắp nơi, phía sau còn có suối nước nóng và một cánh rừng mơ rộng lớn, không thua kém bất kỳ vương phủ nào trong thành.
Giang Uẩn đi dạo cả buổi sáng, cơ bản đã ghi nhớ được bố cục của biệt viện.
Lúc quay lại, Kê An có việc gấp nên vội đi xử lý, Giang Uẩn bảo ông đi trước, sau đó một mình ở trong đình nghỉ ngơi.
"Các ngươi biết gì chưa, nghe nói điện hạ mang theo một tiểu lang quân từ Giang Nam về..."
Một giọng nói mơ hồ vang lên từ phía sau hòn non bộ*, hẳn là vài cung nhân rảnh rỗi nên ngồi lại nghỉ ngơi.
*Hòn non bộ:
Một người nói: "Đương nhiên là biết. Ta còn nhìn thấy từ xa, thân hình và khí chất đó..."
"Thân hình và khí chất thế nào?"
"Không thua kém gì Nhan Tề công tử, thậm chí phong thái còn nho nhã hơn nhiều."
Điều này hiển nhiên khơi dậy hứng thú của các cung nhân khác.
"Thật sao? Nhan Tề công tử là mỹ nam đẹp nhất Tùy đô của chúng ta đó."
"Lừa ngươi làm gì? Tính tình của điện hạ ngươi cũng biết, mấy năm nay người không chịu nạp thê thiếp, không phải là vì đợi Nhan Tề công tử ư? Tiếc là những năm này điện hạ và Nhan thừa tướng tranh đấu trên triều, quan hệ hai người như nước với lửa, chưa kể còn xảy ra chuyện lần đó. Điện hạ chán ghét Nhan Tề công tử cũng là chuyện thường tình. Chỉ có điều tình cảm bao lâu nay, sao có thể nói buông là buông!"
"Ý ngươi là, điện hạ mang tiểu lang quân về là vì y trông giống Nhan Tề công tử?"
"Cũng không thể nói là giống, tóm lại, bọn họ đều cùng một kiểu người dịu dàng nho nhã. Điện hạ là người hoài cổ, Hoàng hậu nương nương lại cùng dòng tộc với Nhan thị. Tục ngữ có câu, một giọt máu đào còn hơn ao nước lã, tuy lúc này điện hạ vẫn chưa nguôi giận, nhưng lâu dần người cũng sẽ niệm chút tình xưa."
"Chuyện này là vảy ngược của điện hạ, về sau tốt nhất đừng nhắc tới nữa."
Hai người nhanh chóng rời đi.
Bởi vì xung quanh biệt viện cây cỏ rậm rạp nên không ai nhìn thấy Giang Uẩn ngồi trong đình.
Giang Uẩn không quan tâm đến "lịch sử tình trường" của Tùy Hành, nhưng lại có chút tò mò về chuyện hai năm trước, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mới có thể khiến hai người lưỡng tình tương duyệt* bỗng dưng trở mặt thành thù.
*Hai bên đều có tình cảm với nhau
Dù ở chung với nhau chưa bao lâu nhưng y có thể nhìn ra được Tùy Hành là một người rất kiên trì và cố chấp. Giống như một con sói hoang, một khi đã xác định thứ gì thì chắc chắn sẽ cắn mãi không buông.
Có thể khiến một con sói tự nguyện từ bỏ con mồi mà nó yêu thích, chắc hẳn là điều gì đó rất khó quên.
Giang Uẩn quay lại Nuy Nhuy đường không bao lâu, Tùy Hành cũng hạ triều, theo sau là Phàn Thất.
Dáng đi của Phàn Thất còn khập khiễng hơn hôm qua, mỗi bước đều vô cùng khó khăn, mà Tùy Hành lại làm ngơ, mặc kệ hắn theo sau mình.
Hôm nay Tùy Hành thượng triều, đương nhiên phải mặc triều phục.
Trang phục Thái tử màu đen với tay áo rộng viền đỏ, khiến vẻ ngoài của hắn càng thêm nổi bật, phong thái toát lên vài phần uy nghiêm.
"Nhìn gì đó?"
Tùy Hành trực tiếp đi vào đại sảnh, rút quyển sách từ tay Giang Uẩn.
Giang Uẩn nói: "Chỉ xem bừa thôi."
"Có gì hay mà xem."
Tùy Hành ném quyển sách sang một bên: "Hai ngày nay có nhiều việc phải làm, hôm khác rảnh rỗi cô dẫn ngươi ra ngoài đi dạo."
Phàn Thất nghiến răng đứng ở hành lang, muốn dựa vào tường nhưng lại không dám, thầm nghĩ, hồ ly nhỏ quả thật là khắc tinh của hắn.
Từ khi hồ ly nhỏ xuất hiện bên cạnh điện hạ, không có ngày nào mà hắn không gặp xui xẻo. Ngay cả việc hôm qua y được sắp xếp ở trong phòng khách cũng là lỗi của hắn, khiến hắn lãnh một trận quân côn.
Giang Uẩn nhặt quyển sách lên, định tiếp tục đọc.
Tùy Hành đã ôm y vào lòng, ngồi xuống ghế hỏi: "Có ngoan ngoãn ăn cơm không?"
Giọng điệu như đang kiểm tra bài tập về nhà.
Giang Uẩn chỉ có thể vịn vai hắn, gật đầu nói: "Ăn rồi."
Tùy Hành vui vẻ nhướng mày: "Xem ra tờ giấy cô để lại thật sự có tác dụng."
Giang Uẩn rút tờ giấy từ trong tay áo, ném cho hắn, nói: "Đừng làm mấy trò nhạt nhẽo như vậy nữa."
"Nhạt nhẽo?"
Tùy Hành cau mày: "Ngươi không nhìn ra đó là sự quan tâm và yêu thương cô dành cho ngươi sao?"
Giang Uẩn nói không cần.
"Đúng là đồ không có lương tâm."
Tùy Hành khẽ hừ một tiếng, cố ý lạnh mặt: "Cô không tin lời ngươi nói, cô phải gọi Kê An qua đây xác nhận mới được. Lúc đi cô đã cố ý dặn dò, bảo ông trông chừng ngươi dùng bữa."
Vào lúc này mà hắn còn muốn gọi người khác đến.
Giang Uẩn nghiến răng nghiến lợi.
"Thả ta xuống."
"Không thả."
Tùy Hành khẽ nhướng mày: "Nếu cô phát hiện ngươi không ngoan ngoãn dùng bữa, cô phải phạt ngươi thật nặng."
Giang Uẩn lạnh lùng nhìn hắn.
Tùy Hành vẫn bất động: "Ai bảo ngươi không nghe lời, không nhận ra ý tốt của cô. Cô..."
Giọng nói Tùy Hành đột nhiên dừng lại, bởi vì đôi môi mềm mại quen thuộc lại nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn, khẽ lướt qua như một sợi lông vũ.
"Có thể thả ta xuống chưa?"
Người trong lòng nhẹ nhàng hỏi.
Cơ thể Tùy Hành cứng đờ, tim đập dồn dập.
"Ngươi..."
Giang Uẩn: "Thế nào?"
"Ngươi quyến rũ cô."
Giang Uẩn không phản bác.
Tùy Hành đột nhiên nói: "Vừa rồi cô không cảm nhận được, ngươi làm lại lần nữa đi."
"..."
Giang Uẩn im lặng, dựa vào vai hắn, hôn một cái lên vị trí cũ.
Tuy sắc mặt y vẫn bình tĩnh như thường lệ nhưng hai tai lại đỏ bừng.
"Như vậy được chưa?"
"... Ừm, cũng... cũng tạm."
Đây là thứ cảm giác thần kỳ mà trước đây Tùy Hành chưa từng trải qua, tưởng chừng như một giọt nước tinh khiết, nhưng thực chất lại ngọt ngào và say đắm hơn bất kỳ loại rượu thượng hạng nào mà hắn từng uống.
Giang Uẩn cau mày.
Cũng tạm?
"Điện hạ."
Kê An đã được gọi đến.
Mặt Giang Uẩn đỏ bừng, lập tức đứng dậy, rời khỏi người hắn.
Tùy Hành ngang ngược ôm lấy vòng eo thon gọn của tiểu lang quân nhà mình, nén cười nói: "Ngươi đứng bên ngoài đáp là được. Cô hỏi ngươi, sáng nay A Ngôn có ngoan ngoãn dùng bữa không?"
Kê An sửng sốt, không ngờ điện hạ gọi ông tới đây chỉ vì chuyện này.
Vội đáp: "Theo căn dặn của điện hạ, lão nô sai ngự trù chuẩn bị một bát cháo hạt sen, một bát cháo gà và bốn món ăn phụ cho Sở công tử. Sở công tử dùng mỗi thứ nửa bát, các món khác cũng nếm thử một ít."
Hai tai Giang Uẩn đỏ bừng.
Y tức giận, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm vào con sói ngang ngược trước mắt.
Tùy Hành vẫy tay ra hiệu cho Kê An lui xuống.
"Xem ra A Ngôn không có lừa cô."
Hắn nhẹ nhàng cười hỏi: "Cô nên thưởng cho ngươi thứ gì mới tốt đây?"
"Hay là cô cũng hôn ngươi một cái nhé?"
Giang Uẩn cho rằng hắn đã đủ vô sỉ rồi, nào ngờ hắn còn không biết xấu hổ bổ sung một câu: "Chúng ta so sánh kỹ thuật một chút."
Giang Uẩn không nhịn được nữa: "Ngươi đủ chưa vậy?"
"Chưa đủ."
"Là ai tình nguyện đòi làm ngoại thất của cô? Ngươi tưởng ngoại thất dễ làm lắm hả?"
Ánh mắt hắn lưu luyến không rời, nhìn tiểu lang quân trong lòng như một con cừu non: "Để cô nghĩ xem nên bắt đầu hôn từ đâu."
"..."
"Tùy ngươi."
Giang Uẩn đã thôi giãy giụa, trực tiếp vùi vào vai hắn, kêu hắn nhanh lên.
"Lại giục cô."
"Có vài chuyện có thể nhanh, nhưng có vài chuyện không thể nhanh được."
Hắn chợt nghĩ ra một ý hay: "Chi bằng, cô hôn chỗ đó nhé?"
"... Chỗ nào?"
Tùy Hành nhỏ giọng thì thầm một câu.
Giang Uẩn liếc nhìn hắn, trực tiếp cắn mạnh vào vai người nào đó.
Tùy Hành đau đớn "shh" một tiếng, Giang Uẩn đẩy hắn ra, ngồi cạnh cửa sổ đối diện phía xa xa.
Chưa thấy người nào hung dữ như vậy.
Tùy Hành bật cười, chợt nghe thân vệ Thập Phương bẩm báo bên ngoài: "Điện hạ, có người từ trong cung tới, nói bệ hạ gọi ngài vào cung."
Bởi vì Phàn Thất bị thương nên hai ngày nay Thập Phương theo cạnh hắn, Thập Phương thoạt nhìn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt đáng yêu, làm việc nghiêm túc thỏa đáng.
Thấy Phàn Thất nghiến răng đứng ở hành lang, Thập Phương cười hỏi: "Phàn đại ca lại đắc tội điện hạ hả?"
Phàn Thất tức giận bảo hắn cút.
Lúc này, rèm được vén lên, Tùy Hành bước ra ngoài.
Thập Phương vội nghiêm túc nói: "Nghe nói bệ hạ còn cho gọi Nhan đại nhân và hai vị thừa tướng khác, chắc là muốn hỏi thăm chuyến Nam chinh của điện hạ."
Triều Tùy tổng cộng có ba vị thừa tướng, đều là những danh sĩ đại nho nổi danh thiên hạ, đồng thời cũng chiếm địa vị quan trọng trong giới văn nhân Tùy đô.
Tả tướng Tức Mặc Thanh Vũ tính tình kiêu ngạo, trung thành thẳng thắn, ngay cả Tùy đế cũng thường xuyên bị ông lớn tiếng khiển trách, trước nay chưa từng gia nhập bất cứ phe đảng nào, là một vị quan trong sạch đến nỗi không thể trong sạch hơn. Ông là đệ tử thân truyền duy nhất của vị nho sĩ quá cố Tức Mặc Hồng, kiến thức uyên thâm, tài năng không người nào sánh kịp. Có vô số đệ tử từ các nước khác muốn bái ông làm thầy, tuy nhiên do mắt nhìn người quá cao và nghiêm khắc trong việc dạy dỗ nên đệ tử thân truyền của ông chỉ có lác đác mười mấy người.
Mà Hữu tướng Nhan Băng lại trái ngược hoàn toàn, ông là người tuân theo đạo Trung dung*, làm việc cẩn thận và chu đáo hơn so với Tả tướng, tuy quyền cao chức trọng nhưng xưa nay chưa từng làm khó dễ người khác. Nhan Băng có uy tín và danh vọng cao trong triều, con cháu Nhan thị nhiều vô số kể. Bởi vì cùng dòng họ với Nhan hoàng hậu nên thân phận và địa vị của ông càng thêm vài phần tôn quý.
*Trung dung: một chủ trương của nho giáo do Khổng Tử đề xướng, trung dung nghĩa là không thiên về một bên nào, mà luôn giữ thái độ đứng giữa, không thái quá cũng không bất cập trong quan hệ đối với người.
Ngoài ra còn một vị thừa tướng chuyên quản lý lễ nghi và tiếp đãi sứ thần các nước là Hàn Tiếu*, đúng như tên gọi, dù gặp phải một người xưa nay không quen biết, ông cũng có thể vui vẻ bắt chuyện vài câu.
*Hàn Tiếu 韩笑 (hán xiào) trong tiếng trung đồng âm với 含笑 (hán xiào), có nghĩa là thân thiện hòa đồng, lúc nào cũng chứa ý cười.
Thập Phương nói: "Nghe nói Tức Mặc Thanh Vũ lại cáo trạng với bệ hạ là điện hạ dẫn binh hiếu chiến, lãng phí của cải và nhân mạng. Hàn thừa tướng đặc biệt phái người truyền tin, nói điện hạ chuẩn bị tinh thần."
Tùy Hành tỏ ra khinh thường: "Lão già này có ngày nào mà lão không mắng cô."
Thập Phương nghĩ cũng đúng, ngay cả bệ hạ mà Tả tướng còn dám mắng, bỗng dưng cảm thấy có chút đồng cảm với điện hạ nhà mình. Tùy Hành lại hỏi: "Nhan Băng thì sao?"
Thập Phương nhìn sắc mặt điện hạ, đáp: "Nhan Băng trái lại không nói gì, nghe nói ông còn bênh vực điện hạ. Kỳ thật, hai năm nay Nhan Băng đã có ý định hòa giải với điện hạ..."
Tùy Hành cười khẩy, không nói gì.
Thập Phương cũng không dám nhiều lời.
"Chuẩn bị ngựa cho cô."
"Điện hạ muốn cưỡi ngựa tiến cung?"
"Đúng thế, ba vị thừa tướng đều đang đợi cô, sao cô dám chậm trễ."
•••
Đợi đến khi Tùy Hành vào cung, quả nhiên nhìn thấy Tức Mặc Thanh Vũ, Nhan Băng và Hàn Tiếu đang đứng bên trong.
Tùy Hành hành lễ, cười hỏi: "Mấy ngày nay không gặp cô, Tả tướng vẫn mạnh khỏe chứ?"
Tức Mặc Thanh Vũ dựng râu, quay mặt đi.
Tùy đế trừng mắt nhìn nhi tử, nói: "Chuyện về chuyến Nam chinh, ngươi nói chi tiết với ba vị thừa tướng đi."
Tùy Hành nghiêm nghị trả lời: "Tình hình đại khái, buổi sáng nhi thần đã bẩm báo trên triều, hiện tại năm nước Giang Nam đã quy hàng Đại Tùy. Giang quốc chỉ còn lại chút hơi tàn mà thôi, đợi mùa đông năm nay sông Hoàng Hà đóng băng, nhi thần sẽ trực tiếp dẫn binh đánh xuống phía Nam, đoạt lấy Giang đô, khiến Giang đế quỳ xuống xưng thần với phụ hoàng."
Giang quốc và Tùy quốc là kẻ thù truyền kiếp, hai nước chia nhau cai quản hai bên sông Hoàng Hà, từ thời tổ tiên đến nay đã liên lục tranh chiến, nếu thật sự có thể tấn công Giang đô, tất nhiên là chuyện tốt.
Tùy đế cũng là một vị đế vương đầy dã tâm, nghe vậy vui mừng hỏi: "Trẫm nghe nói, Thái tử Giang quốc tiếng tăm vang vọng khắp các nước, ngươi thật sự nắm chắc sao? Năm nước còn lại đều quy thuận ngươi?"
"Đương nhiên."
Tùy Hành nhướng mày: "Phẩm đức của Giang Dung Dữ đều là bịa đặt. Nhi thần đã cho người xây dựng đài Chiêu Hiền, khuyến khích danh sĩ Giang Nam chủ động dâng lên bằng chứng tố cáo sự giả dối của y, sẽ có ngày, nhi thần nhất định phải vạch trần bộ mặt giả tạo của người này."
Tức Mặc Thanh Vũ trực tiếp nhắm mắt.
"Dùng tiền mua chuộc nhân tâm, bịa đặt tội danh, chỉ kẻ có ác ý mới nghĩ ra thủ đoạn nham hiểm như vậy!"
Tùy Hành quay đầu mỉm cười.
"Binh bất yếm trá*, chỉ cần có thể thuận lợi chiếm được Giang Nam, dùng vài thủ đoạn thì có sao. Hơn nữa những bằng chứng này đều được xác thực, có Khương quốc chủ Khương Ngọc Bình chính miệng tố cáo, còn có vài danh sĩ dưới trướng Giang Dung Dữ khi xưa chủ động đứng ra tiết lộ mà không cần nhận tiền tài. Tả tướng nói cô bịa đặt tội danh, chẳng lẽ cũng bị phẩm đức của tên Giang Dung Dữ đó mê hoặc, có ý xem trọng y?"
*Chiến tranh thì không ngại việc lừa dối.
Tức Mặc Thanh Vũ tức giận đến mức mặt tái mét.
Tùy đế khiển trách: "Bàn việc thì bàn việc, không được vô lễ với Tả tướng."
Sự yêu thương và tin tưởng của Hoàng đế dành cho Thái tử đều viết rõ lên mặt, mặc dù trong lòng Tức Mặc Thanh Vũ bất mãn, nhưng ông cũng không có cách nào ly gián tình phụ tử giữa họ. Ông hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Tùy Hành đành xuống nước, tạ tội với Tức Mặc Thanh Vũ, nói: "Xưa nay cô là người thẳng thắn, có gì nói đó, Tả tướng chớ để trong lòng. Nếu Tả tướng rảnh rỗi, chi bằng đến Trần đô một chuyến xem thử đài Chiêu Hiền mà cô xây dựng, sẵn tiện nghe ngóng xem Giang Dung Dữ trong miệng dám danh sĩ Giang Nam đó rốt cuộc là một tên ngụy quân tử giả dối ra sao."
Những lời này truyền đến tai Tức Mặc Thanh Vũ hoàn toàn không có ý xin lỗi mà là đang khiêu khích.
Ông hừ lạnh một tiếng, đáp: "Không cần, lão phu già cả rồi, không có hứng thú."
Hàn Tiếu nhìn đông nhìn tây, đành đứng ra bắt đầu bài hòa giải quen thuộc: "Tức giận hại gan, Tả tướng chớ kích động. Hành động lần này của điện hạ chẳng qua là muốn nhổ cỏ tận gốc, giết địch vô hình mà thôi. Tục ngữ có câu, cảnh giới cao nhất của chiến đấu là không tốn một quân lính nào. Kỳ mưu diệu kế, dùng thương vong nhỏ nhất để chiếm được lợi ích lớn nhất, lẽ nào không nên khen ngợi điện hạ một câu sao? Còn về việc đúng sai, cứ để Giang quốc bọn họ tự suy xét, liên quan gì đến chúng ta đâu?"
"Đúng rồi, Nhan tướng, chẳng phải ngươi muốn bàn bạc với bệ hạ về tiệc Xuân Nhật năm nay sao?"
Tiệc Xuân Nhật là một sự kiện quan trọng ở Tùy đô, ngày ba tháng ba hằng năm, văn nhân danh sĩ từ khắp các nước sẽ đến Tùy đô uống rượu vui chơi, đồng thời tranh tài đấu nghệ.
Ở thời đại này, các danh sĩ và quan đại thần đều phải học tập lục nghệ của quân tử, vì vậy cũng giống như tiệc Lưu Thương, tiệc Xuân Nhật chia thành sáu mục thi đấu. Vì lo ngại một số nước nhỏ xa xôi không có tài văn chương gì đặc biệt, tiệc Xuân Nhật còn tổ chức các cuộc thi khác như đấu vật, cưỡi ngựa và bắn cung. Tổng cộng có hơn hai mươi cuộc thi lớn nhỏ, quy mô lớn hơn nhiều so với tiệc Lưu Thương.
Chỉ là tiệc Lưu Thương được tổ chức từ trước, cùng với đó là danh tiếng của "Tứ công tử" vang vọng khắp nơi nên ít ai biết đến sự tồn tại của tiệc Xuân Nhật.
Nhưng tiệc Xuân Nhật vẫn có ý nghĩa đặc biệt đối với các nước Giang Bắc, bởi vì thời đại này nếu muốn vào triều làm quan, ngoài tài năng và học vấn xuất sắc, còn phải được những danh sĩ nổi tiếng tiến cử. Nếu có người nhà làm quan thì không cần lo lắng, nhưng đối với những học sĩ bình thường không có nhiều quan hệ, tất cả đều hy vọng có thể thể hiện tài năng của mình ở tiệc Xuân Nhật, giành được sự chú ý của các vị đại thần trong triều.
Tiệc Xuân Nhật trước nay đều do Hữu tướng Nhan Băng tổ chức, năm nay cũng không ngoại lệ.
Tùy đế hỏi ông về việc chuẩn bị.
Nhan Băng khom người đáp: "Mọi việc đều tiến hành thuận lợi, nhưng về danh sách khách mời trong bữa tiệc, thần cần xin chỉ thị của bệ hạ."
Tùy đế ra hiệu ông nói.
Nhan Băng: "Các danh sĩ đại thần của năm nước Giang Nam có cần tham dự không?"
Lời này vừa nói ra, mọi người trong điện đều hiểu.
Tiệc Xuân Nhật do Tùy quốc chủ trì chiêu đãi các nước phụ thuộc, năm nước Giang Nam với tư cách là các nước vừa quy thuận Đại Tùy, theo lý phải được mời tham dự.
Đây không chỉ là cơ hội ban ân mà còn là cơ hội thể hiện sức mạnh, đồng thời cũng thăm dò xem năm nước còn lại có thành thật quy hàng hay không.
Tùy đế không nói gì, hỏi Tùy Hành: "Thái tử nghĩ thế nào?"
Trong cung điện đột nhiên im lặng.
Bởi vì Tùy Hành chinh chiến bên ngoài, đã ba năm không tham dự tiệc Xuân Nhật, mà tiệc Xuân Nhật vào ba năm trước cũng xảy ra chuyện tương tự.
Đương nhiên Tùy đế đang quan sát nét mặt của nhi tử.
Tùy Hành lạnh lùng nói: "Một bữa tiệc mà thôi, nhi thần không có ý kiến gì, tất cả đều nghe theo quyết định của phụ hoàng."
Ánh mắt Tùy đế dời sang nơi khác, lại hỏi ý kiến của Nhan Băng và Tức Mặc Thanh Vũ.
Xưa nay Tức Mặc Thanh Vũ luôn bất mãn với cách hành sự của Nhan Băng, cảm thấy bề ngoài Nhan Băng có vẻ hiền lành nhưng thực chất lại là một tên bụng đầy giả tạo, cái gọi là Xuân Nhật chẳng qua chỉ lợi dụng danh nghĩa bữa tiệc để chia bè kết phái vì lợi ích cá nhân.
Ông cứng rắn đáp: "Thần cũng không có ý kiến."
Hàn Tiếu nói, đã là yến tiệc, một mình vui vẻ chi bằng người người cùng vui vẻ, càng nhiều người càng nhộn nhịp, đây là cơ hội tốt để gắn kết tình cảm các nước.
Cuối cùng cũng đến lượt Nhan Băng.
Khi còn trẻ, Nhan Băng cũng là một mỹ nam nổi tiếng ở Tùy đô, dù đã gần năm mươi tuổi nhưng dáng người ông vẫn cao ráo chính trực, mang phong thái của một vị danh sĩ đại nho. Ông trầm ngâm một hồi rồi nói: "Hàn tướng nói rất đúng. Nếu năm nước đã quy hàng Tùy quốc, đương nhiên chúng ta cũng nên đối xử thẳng thắn, đồng thời đưa ra sự công nhận tương xứng. Tiệc Xuân Nhật chính là thời cơ hoàn hảo để bệ hạ ban ân cho năm nước."
"Thần cho rằng nên mời."
Hành động của Nhan Băng rõ ràng đã thừa nhận thành quả cuộc Nam chinh của Tùy Hành.
Tức Mặc Thanh Vũ khinh thường nói: "Có vẻ, tương lai con cháu Nhan thị không chỉ lan rộng ở Giang Bắc mà còn lan rộng khắp cả Giang Nam."
Nhan Băng cụp mắt, không trả lời.
Tùy đế lại vui mừng: "Nhan ái khanh nói phải, cứ làm theo lời khanh đi."
...
Sau khi ra khỏi đại sảnh, bốn người đi về bốn phía.
Tùy Hành ở phía sau gọi Hàn Tiếu: "Hàn tướng xin dừng bước."
Hàn Tiếu lập tức đứng lại, quay người hành lễ, nheo mắt cười hỏi: "Điện hạ có gì căn dặn?"
Tùy Hành: "Khâm Thiên giám có phải do Hàn tướng quản lý?"
Hàn Tiếu gật đầu, nhất thời không hiểu ý hắn.
Không phải điện hạ ghét cay ghét đắng mấy chuyện mê tín ư? Mấy năm trước, điện hạ còn đe dọa sẽ dỡ bỏ Khâm Thiên giám. Lẽ nào vừa đánh trận xong đã nhớ tới việc này?
Tùy Hành lấy túi gấm từ trong tay áo, sau đó rút ra một tờ giấy đưa cho Hàn Tiếu.
"Cũng không phải việc gì lớn."
"Phiền Hàn tướng bảo thuộc hạ bói giúp cô một quẻ bát tự."
"..."
Hàn Tiếu nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.
"Bát... bát tự?"
"Đúng thế, Tùy đô chúng ta bàn chuyện cưới gả lẽ nào không cần bói sao?"
"À... cái này... cần thì cần. Nhưng không biết bát tự này là?"
Tùy Hành nhướng mày mỉm cười.
"Cô và quý thiếp tương lai của cô."
Hàn Tiếu: "..."
Hàn Tiếu không thể tin được: "Điện hạ nạp thiếp?"
"Không sai."
"Đến lúc đó, cô nhất định sẽ mời Hàn tướng đến dự tiệc."
Hàn Tiếu ngờ nghệch gật đầu, cẩn thận nhét tờ giấy vào tay áo. Dù sao đây cũng là bát tự của trữ quân, ông không dám tiết lộ cho người khác.
Chỉ là có hơi kỳ lạ, điện hạ muốn nạp thiếp, sao ông chưa từng nghe ai nhắc đến việc này?
Tùy Hành nói: "Cô phải về rồi, quý thiếp nhà cô dính người lắm, một khắc cũng không nỡ rời xa cô."
"Ồ."
Hàn Tiếu lúng túng gật đầu.
"Vậy... điện hạ mau chóng trở về, tránh làm lỡ chính sự."
Nhìn bóng dáng cường tráng rời đi của Tùy Hành, Hàn Tiếu ngẩng đầu liếc nhìn mặt trời treo lơ lửng bên trên, nghĩ thầm, quái lạ, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hả ta?