"Thần hy vọng tương lai điện hạ làm chủ Giang Nam, có thể ban cho thần một người."
Giang Uẩn vẫn được Tùy Hành ôm trong lòng.
Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống làn da trắng như ngọc của mỹ nhân, khiến cõi lòng người khác xao xuyến, Tùy Hành nói: "Ôm chặt cô sẽ thoải mái hơn."
Giang Uẩn cau mày, ghét bỏ hắn nhiều lời.
Lại nghe đối phương không biết xấu hổ đáp lại: "Nếu không, đợi lát nữa người mất mặt cũng không phải cô."
Giang Uẩn do dự một chút, sau đó đưa tay ra ôm hắn.
Tùy Hành vô cùng yêu thích dáng vẻ ngoan ngoãn và dịu dàng này của y.
Hắn ân cần nói: "Nếu không nhịn được nữa thì gọi cô."
Xe ngựa vẫn xóc nảy, bên ngoài còn có người.
Giang Uẩn không thể chịu được thứ cảm giác kỳ lạ mỗi khi Tùy Hành "hành động", vì vậy y cố tình cắn mạnh ra hiệu cho hắn nhanh lên.
Tùy Hành hừ nhẹ một tiếng, cười nói: "Ngươi cứ hung dữ như vậy, cô khó mà kiềm chế được..."
Còn chưa dứt lời lại bị cắn tiếp.
Tùy Hành bật cười, không nói nữa, bắt đầu vào việc chính.
Đến khi hai người tỉnh dậy sau một hồi điên đảo, vai Tùy Hành in đậm một hàng dấu răng.
"Ngươi cầm tinh chó con hả?"
Hắn nhặt lấy y phục, hít sâu một hơi, bật cười hỏi.
Không ai trả lời.
Mái tóc đen của Giang Uẩn hơi ướt, dính chặt vào cổ, cả người giống như một chú mèo con vừa được vớt lên khỏi mặt nước, mềm nhũn vùi vào lòng hắn. Rõ ràng, loại "giày vò" đặc biệt này đã tiêu tốn không ít sức lực của y.
"Vẫn ổn chứ?"
Tùy Hành nhẹ giọng hỏi, trong lòng mềm mại như bông gòn.
Giang Uẩn gật đầu, đôi mắt đen láy ngấn nước, hàng mi ươn ướt, chậm rãi chớp mắt, ngón tay yếu ớt bám vào vai hắn, muốn ngồi dậy nhưng cuối cùng lại không có sức.
"Được rồi, đừng cố nữa."
"Cô bế ngươi qua đó, ngoan ngoãn ngủ một giấc."
Bên ngoài trời vẫn còn tối, phía xa xa có vài ngôi sao lấp lánh, Tùy Hành nhẹ nhàng bế người lên ghế dài, quấn chặt y vào trong chăn gấm, nói: "Cô đi lấy chút nước ấm, ngươi ngủ một lát đi."
Giang Uẩn nhắm mắt lại "ừm" một tiếng, xem như đồng ý.
Tùy Hành không nhịn được nghĩ, sao trên đời này lại có một tiểu lang quân ngoan ngoãn đến vậy? Hắn vừa khoác y phục vừa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đáng yêu rung động lòng người của Giang Uẩn.
Phàn Thất vẫn luôn canh gác bên ngoài.
Nghe Tùy Hành bảo cần nước nóng, hắn sững sờ hỏi: "Điện hạ muốn rửa mặt?"
Không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Đêm đã khuya, sắp sửa đi ngủ, điện hạ rửa mặt làm gì?
Từ Kiều tình cờ đi tới, nghĩ bụng, tên đầu gỗ này không tinh ý chút nào, cảm thấy trận quân côn vừa rồi vẫn còn quá nhẹ, ông lập tức dặn dò binh lính đi chuẩn bị, sau đó nói với Tùy Hành: "Điện hạ, có tin tức từ Mộ Vân Quan."
Tùy Hành vừa được thỏa mãn, tâm tình cũng vui vẻ, hỏi: "Tin tức gì?"
"Giang Dung Dữ."
Vẻ mặt Từ Kiều nghiêm nghị: "Mật thám của chúng ta báo tin, Giang Dung Dữ đã an toàn trở về Mộ Vân Quan, hiện tại đang ở đó dưỡng thương. Giang quốc đã lập tức cho mời thần y Mạnh Huy đến để trị thương cho y, xem ra thương tích không nhẹ."
"Tin tức Công Tôn Dương nói với điện hạ... đa phần là sự thật."
Tùy Hành hơi nheo mắt lại.
Thế mà vẫn còn sống.
Tên ngụy quân tử này quả nhiên mạng lớn, rơi từ vách đá cao như vậy mà chưa chết.
Đúng là kẻ ác thường sống dai.
"Tin tức xác thực?"
Từ Kiều đáp: "Đó là ám tuyến do thần đích thân huấn luyện, thần cũng trực tiếp liên lạc với bọn họ để xác thực, chắc chắn không có vấn đề gì. Theo lời người đó nói, Giang đế đã phái y quan từ trong cung đến Mộ Vân Quan ngay trong đêm để trị thương cho Thái tử. Nơi Giang Uẩn ở cũng được canh gác nghiêm ngặt, mỗi ngày đều có quân y và tùy tùng ra vào. À, đúng rồi, Vân Hoài tướng quân trấn thủ Mộ Vân Quan cũng sai một nhóm thân tín ra ngoài mua thuốc trị thương cho Giang Uẩn."
"Tóm lại, tất cả manh mối đều cho thấy Giang Dung Dữ hiện tại đang ở Mộ Vân Quan."
Vậy thì thú vị.
Một người ốm yếu bệnh tật như y sao có thể dễ dàng thoát khỏi vô số sự truy đuổi, còn thuận lợi đến được Mộ Vân Quan?
Tùy Hành đột nhiên nói: "Ngươi nói xem, có khi nào tất cả những thứ này là do Giang quốc cố ý che mắt người khác?"
Từ Kiều bảo không giống.
"Nếu Giang Uẩn thật sự đã chết, hành vi của Giang quốc khác gì đang tự lừa mình dối người, uống rượu độc giải khát, có thể chống đỡ được bao lâu? Huống chi, cách che mắt này cùng lắm chỉ giấu được một thời gian, khó mà giấu được cả đời. Giang Dung Dữ sớm muộn gì cũng phải xuất đầu lộ diện. Những nước khác không phải kẻ ngốc, sẽ không cho phép Giang quốc dùng một lời nói dối hoang đường để duy trì quan hệ các nước. Lâu dần, kể cả điện hạ không ra tay, bọn họ cũng sẽ nóng lòng đến Mộ Vân Quan tìm ra chân tướng."
"Hơn nữa, thuộc hạ nghe nói, Giang đế sủng ái trưởng tử Sở vương, khắp Giang quốc không ai không biết, chỉ là xưa nay Giang Uẩn có phẩm đức vang thiên hạ, Giang đế không thể hành động theo cảm tính mà phế truất trữ quân. Nay Giang Uẩn đã chết, cũng chính là thời điểm hoàn hảo để Sở vương kế vị, nếu không, Giang đế sẽ không lập tức phái Sở vương đến Mộ Vân Quan ngay sau khi Giang Uẩn vừa rơi xuống vách đá. Nếu Giang Uẩn thực sự đã chết, Giang đế hà tất phải làm chuyện thừa thãi, lãng phí một cơ hội tốt như vậy?"
"Ngươi nói cũng có lý, nhưng người này vẫn luôn quỷ kế đa đoan, cô không thể không cẩn thận."
Đôi mắt Tùy Hành u ám, âm trầm như một con sói giảo hoạt.
Một lúc sau, hắn nhướng mày nói: "Lát nữa ngươi gọi Trần Kỳ đến gặp cô. Chẳng phải giữa hắn và Giang Dung Dữ có tư thù sao? Cô nghĩ, có lẽ hắn càng muốn biết chân tướng sự việc hơn cô."
Mặc dù Giang Uẩn đang nằm nhắm mắt, nhưng đầu óc y vẫn tỉnh táo.
Nghe được cuộc trò chuyện bên ngoài của hai người, Giang Uẩn biết Công Tôn Dương đã thành công trở về Mộ Vân Quan, đồng thời làm theo phân phó của y, để Phạm Chu sắp xếp ổn thỏa mọi việc.
Phạm Chu suy xét thận trọng, hành sự thỏa đáng, có khả năng tùy cơ ứng biến và kinh nghiệm phòng thủ, y tạm thời không cần lo lắng bí mật của mình bị lộ.
Điều khiến y bận tâm là Trần Kỳ.
Người này thâm sâu khó lường, Giang Uẩn không dám chắc trong tay hắn rốt cuộc có bao nhiêu con át chủ bài.
Nhưng với năng lực của Phạm Chu nhất định sẽ ứng phó được.
Nỗi lo trong lòng cuối cùng cũng tan biến, cơn buồn ngủ lại ập đến, Giang Uẩn ngủ thiếp đi, lúc mơ màng, y dường như cảm nhận được có người vén chăn lên, động tác nhẹ nhàng lau mình cho y.
Giang Uẩn vốn thích sạch sẽ, dĩ nhiên không thể chịu được mồ hôi nhớp nháp trên cơ thể.
Vào mùa hè, dù buồn ngủ hay mệt mỏi đến đâu y cũng phải tắm rửa sạch sẽ rồi mới lên giường nghỉ ngơi.
Lúc này, cảm nhận được chiếc khăn mềm ngâm nước ấm lướt qua cơ thể mình, từng chút một lau đi vết dính khó chịu, y cảm thấy thoải mái, bèn cuộn tròn thân thể, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh dậy đã là buổi trưa ngày hôm sau.
Xe ngựa đã đi qua Trần quốc, thuận lợi tiến vào biên giới Khương quốc. Từ đây đi về hướng Bắc, vượt sông Hoàng Hà là có thể đến được Tùy quốc.
Năm nước Giang Nam toàn bộ đều rơi vào tay quân Tùy.
Hiện nay năm nước đang bận rộn lấy lòng tân chủ, thậm chí Vệ quốc còn bằng lòng đưa Thế tử đến Tùy đô làm con tin, hầu hạ Thái tử Tùy quốc, đương nhiên Khương quốc cũng không cam lòng yếu thế.
Khương quốc chủ Khương Ngọc Bình vì thể hiện lòng thành mà đích thân dẫn các mệnh quan triều đình ra biên giới đón tiếp Tùy Hành. Gã còn đặc biệt tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn lấy tên là "Mười dặm Trường Đình" nhằm mục đích tiếp đãi Tùy Hành và các tướng lĩnh Tùy quốc.
Khương quốc chiếm pháo đài phía Tây Nam sông Hoàng Hà, đồng thời nắm trong tay đội thủy quân hùng mạnh. Lần này Khương Ngọc Bình đến để đích thân tặng đội thủy quân này cho Tùy Hành nhằm bày tỏ quyết tâm đầu hàng.
Mặc dù Tùy Hành rất muốn có được đội thủy quân của Khương quốc, nhưng hắn không hề đề cập trong thỏa thuận trước đó.
Theo thỏa thuận, Tùy quốc với tư cách là một nước bá chủ, có quyền tùy ý chiêu mộ quân đội của các nước phụ thuộc, nhưng các cuộc tập trận quân sự hằng ngày vẫn có thể do các nước phụ thuộc tiến hành. Tuy rằng sớm muộn gì cũng thu về tay, nhưng ban đầu Tùy Hành không muốn ép người quá đáng.
Tùy Hành mỉm cười hỏi: "Quốc chủ tặng lễ lớn như vậy là muốn cô thưởng thứ gì sao?"
Khương Ngọc Bình vội nói không dám.
Gã thoạt nhìn chưa đến ba mươi, nước da trắng ngần, dáng vẻ minh mẫn, một thân y phục đẹp đẽ, trên ngón tay có đeo chiếc nhẫn ngọc sáng bóng, là một quý tộc nho nhã quen sống trong nhung lụa. Gã nói: "Đội thủy quân này là do một tay tổ phụ thần thành lập, tổ phụ một đời anh dũng, chinh chiến tứ phương, nhưng đến đời con cháu chúng ta lại không có năng lực dẫn binh, một đội quân hùng mạnh như vậy rơi vào tay hạ thần cũng lãng phí, chi bằng thần giao lại cho một vị minh chủ khác có tài binh lược, để bọn họ phát huy được giá trị vốn có của mình."
Tùy Hành cầm chén rượu không đáp, chờ đợi lời tiếp theo của gã.
Quả nhiên, ánh mắt Khương Ngọc Bình lóe lên, gã khiêm tốn nói: "Nếu điện hạ hài lòng với lễ vật này, thần chỉ có một yêu cầu nhỏ, hy vọng điện hạ có thể đồng ý."
"Thần hy vọng tương lai điện hạ làm chủ Giang Nam, có thể ban cho thần một người."
Tùy Hành nheo mắt: "Người nào?"
"Thái tử Giang quốc, Giang Uẩn."
Mặc dù trong lòng đã sớm đoán được đáp án, nhưng Tùy Hành vẫn có chút kinh ngạc.
Tên ngụy quân tử Giang Dung Dữ này trước đây vì tạo dựng danh tiếng cho bản thân mà đắc tội không ít người, Giang quốc còn chưa suy vong mà y đã bị vô số người nhắm đến.
"Cô thì không vấn đề gì."
Tùy Hành xoay chén rượu nói: "Chỉ không khéo là quân sư của cô cũng xin cô người này. Mà một người đâu thể chia làm hai, hai vị làm khó cô rồi."
Trần Kỳ lập tức đứng lên, nghiêm túc nói: "Thần bằng lòng giao người này cho Khương quốc chủ."
Dĩ nhiên Trần Kỳ dễ gì nhường không, hai người đã thỏa thuận riêng, Khương Ngọc Bình trao đổi với Trần Kỳ hai ngàn lượng hoàng kim. Trần Kỳ lần đầu tiên đến Tùy quốc, nếu muốn tìm chỗ đứng vững chắc thì cần phải mở rộng quan hệ, vàng bạc đương nhiên không thể thiếu, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, hắn đồng ý nhận số bạc của Khương Ngọc Bình.
Hắn biết, dựa vào mối tư thù giữa Khương Ngọc Bình và Giang Uẩn, gã chắc chắn sẽ ra tay tàn nhẫn hơn hắn.
Cuộc giao dịch này hắn không hề lỗ.
Giang Uẩn ngồi trong xe, nhìn bọn họ cười nói vui vẻ, bàn luận về "giá trị" của mình.
Y có hơi hối hận vì ngày đó đã không quyết đoán giải quyết sạch sẽ đám người Khương Ngọc Bình, để gã lợi dụng sơ hở, leo lên vị trí quốc chủ.
Y dựa vào "phẩm đức" để lập nên đại nghiệp, "phẩm đức" đối với y mà nói, vừa là danh tiếng, vừa là sự trói buộc.
Y buộc phải hành động theo luật pháp.
Theo luật, kẻ phạm tội là người thân của Khương Ngọc Bình, nhưng tội của gã thì không đáng chết.
Quốc chủ trước đó của Khương quốc là Khương Ngọc Minh, huynh trưởng của Khương Ngọc Bình. Khương Ngọc Minh thân thể ốm yếu, không con nối dõi, con cái sinh ra chưa đến mười tuổi đều bị chết yểu. Sáu tháng trước, sủng phi của Khương Ngọc Minh cuối cùng cũng hạ sinh một vương tử, Khương Ngọc Minh vui mừng, trực tiếp lập tiểu vương tử làm Thái tử, nào ngờ hai tháng sau, tiểu vương tử chết yểu vì bệnh. Khương Ngọc Minh không thể chịu được nỗi đau mất con nên đã đột ngột qua đời.
Sự việc xảy ra bất ngờ, đợi đến khi Giang Uẩn nhận được tin, phái người đến Khương đô thì Khương Ngọc Bình đã mang chiếu chỉ lên ngôi.
Mà chiếu chỉ đó quả thực do chính tay Khương Ngọc Minh viết.
Thân là Thái tử nước chủ, y không thể phế truất quốc chủ của một nước mà không có lý do chính đáng, vì vậy y chỉ có thể nhờ thân tín của mình bí mật điều tra sự việc.
Mặc dù mưu sĩ của y tra ra một số điểm đáng ngờ, nhưng Khương Ngọc Minh qua đời, rất nhiều việc chết vô đối chứng, ngoài ra Khương Ngọc Bình còn bí mật qua lại với Thân phi*, ngày kế vị, gã chạy đến Giang đô tìm gặp Giang đế, ra sức thể hiện lòng thành nên vấn đề này tạm thời được gác lại.
*Cho bạn nào không nhớ thì Thân phi là mẫu thân của Sở vương Giang Lang.
Kể từ khi lên ngôi, Khương Ngọc Bình luôn cung kính phục tùng, thậm chí còn nghiêm túc chấp hành quốc sách của nước chủ hơn cả huynh trưởng Khương Ngọc Minh.
Lần này gã đột nhiên trở mặt, tuy hơi nhanh nhưng vẫn nằm trong dự liệu của Giang Uẩn.
Lúc Tùy Hành uống rượu trở về, nhìn thấy tiểu lang quân đang cầm một quyển sách, vẻ mặt lạnh lùng ngồi bên cửa sổ, thấy hắn đi vào cũng không thèm nhấc mí mắt lên.