"Giang Uẩn bước về phía Tùy Hành, nắm lấy tay hắn."
Tề Tử Kỳ, ông lão và Đoàn Thất lập tức chạy về phía Đoàn hầu đang nhắm mắt nằm trên mặt đất.
Ông lão run rẩy đưa tay kiểm tra hơi thở của Đoàn hầu, tiếp đến lại lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, ngồi phịch xuống đất khóc lớn. Tề Tử Kỳ lo lắng hỏi: "Phụ vương làm sao vậy?" Sau đó, y đưa tay chạm vào làn da trắng bệch lạnh lẽo, gần như không còn hơi thở của Đoàn hầu, tầm mắt Tề Tử Kỳ lập tức tối đen, cả người chết lặng tại chỗ.
Đoàn Thất vội vàng đỡ tiểu công tử, sau đó Tề Tử Kỳ mới phản ứng lại, cổ họng bật ra tiếng khóc nức nở.
Giang Uẩn nói với Tùy Hành: "Ta qua đó một lát."
Tùy Hành gật đầu, tạm thời buông người ra, cũng không hỏi nguyên nhân, chỉ đứng ở một bên quan sát. Giang Uẩn bước tới, dừng lại bên cạnh Tề Tử Kỳ. Tề Tử Kỳ ôm lấy thi thể của Đoàn hầu, khóc nấc lên như một đứa trẻ.
Giang Uẩn nói: "Để ta."
Tề Tử Kỳ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Giang Uẩn, sau đó gật đầu.
Giang Uẩn xòe áo bào, ngồi quỳ trên mặt đất, y nắm lấy tay ông, dùng nội lực trong lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve. Bách tính nhận ra bóng dáng của Đoàn hầu, lần lượt kéo đến vây xem.
Bọn họ nhìn thấy một tiểu lang quân mặc áo xanh ngồi giữa màn đêm, một tay ôm lấy Đoàn hầu khoác trường bào màu đen, tay còn lại ấn vào lưng giúp ông chữa trị vết thương.
Vừa rồi, chính vị tiểu lang quân này đã xông vào biển lửa cứu Đoàn hầu.
Đoàn hầu thi hành mệnh lệnh quân bình, chém giết và hạn chế quyền lực của giới quý tộc Tề đô. Mấy năm nay, ông là người đứng ra bảo vệ quyền lợi của bách tính thấp cổ bé họng, giúp đỡ bọn họ giành lại ruộng đất bị cướp đoạt, đòi lại công bằng cho những người bị đám quý tộc áp bức bóc lột. Sự tồn tại của Đoàn hầu đã khiến cho bách tính Tề đô nhìn thấy tia hy vọng cuối cùng trong một xã hội mục nát mà tầng lớp quý tộc nắm mọi quyền hành.
Tề Tử Kỳ lo lắng đứng ở một bên, biết điều không quấy rầy Giang Uẩn. Y nhìn Giang Uẩn và phụ vương bên dưới ánh lửa, khoảnh khắc đó, đột nhiên Tề Tử Kỳ cảm giác giữa bọn họ có gì đó giống nhau đến lạ thường.
Đó là thứ mà trên người y không có.
Tề Tử Kỳ ngơ ngác.
Lông mi dài của Giang Uẩn hơi cụp xuống, y lặng lẽ truyền nội lực vào cơ thể Đoàn hầu.
Bàn tay chạm vào da thịt lạnh lẽo bên dưới lớp vải, khiến Giang Uẩn cảm thấy quá đỗi xa lạ.
Đây là lần đầu tiên họ tiếp xúc gần gũi như vậy, và có lẽ, cũng là lần cuối cùng. Một lúc sau, cơ thể Đoàn hầu rốt cuộc cũng có phản ứng, phun ra một ngụm máu đen.
Đó là tình trạng máu đen tích tụ do tắc nghẽn động mạch.
Sau khi phun ra máu đen, hơi thở của Đoàn hầu rốt cuộc cũng bình ổn trở lại, thân thể dần khôi phục lại độ ấm.
Tề Tử Kỳ vui mừng khôn xiết, rưng rưng nước mắt nói: "Cám ơn Sở Ngôn."
Giang Uẩn không sửa lại cách gọi của đối phương, y cụp mắt, nhìn kỹ khuôn mặt của người đàn ông trong vòng tay mình, nhìn vào đôi mắt vẫn nhắm nghiền, làn da không chút huyết sắc, còn có đôi môi mỏng và những mạch máu xanh hơi lộ ra. Giang Uẩn nhìn hồi lâu, sau đó giao Đoàn hầu cho Tề Tử Kỳ, nói: "Ta chỉ chữa trị tạm thời thôi, ông ấy bị thương nặng do hít phải một lượng khói độc, cần lập tức điều trị, ta sẽ phái hai y quan đến chỗ các ngươi, mau mang ông về phủ đi."
Tề Tử Kỳ lo lắng hỏi: "Vậy còn ngươi?"
Giang Uẩn đứng dậy, bình tĩnh nói: "Ta không đi cùng các ngươi."
Ngọn lửa trên đài cao vẫn đang cháy, Giang Uẩn bước về phía Tùy Hành, nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng mỉm cười, nói: "Chúng ta về thôi."
Nụ cười của Giang Uẩn cực kỳ rạng rỡ.
Tùy Hành trầm tư nhìn về bên đó: "Bận xong rồi sao?"
Giang Uẩn gật đầu.
Tùy Hành quay đầu lại, không nói một lời, bế Giang Uẩn lên ngựa.
Tề Tử Kỳ kinh ngạc nhìn cảnh này, muốn nói gì đó, nhưng lại sợ Tùy Hành nên không dám bước tới.
"Công tử."
Một giọng nói khàn đục vang lên từ phía sau.
Ông lão xấu hổ đứng lên, đi tới trước mặt Giang Uẩn, quỳ xuống.
Ông không nói gì mà chỉ quỳ ở đó, vai run rẩy, bật khóc.
Đoàn Thất cũng dẫn theo những thân tín khác của Đoàn hầu, im lặng quỳ xuống trước mặt Giang Uẩn
Giang Uẩn nói với Tùy Hành: "Chúng ta đi thôi."
Ngọn lửa ở đài Thanh Tước cháy suốt một đêm, Tề Liệt vương tự thiêu mình trong biển lửa. Lúc này, Tề quốc diệt vong, chiếc lồng khóa vàng do một tay Tề vương xây dựng, nơi chứa đựng tội ác tày trời trong mắt thiên hạ, giờ phút này đã cháy rụi thành tro cùng với gã bạo quân hoang dâm sa đọa.
Không ai ngờ rằng, một trong ba cường quốc, từng có một thời huy hoàng như Tề quốc lại sụp đổ theo cách này. Quân Tùy chiếm được toàn bộ thành trì của Tề quốc chỉ trong một đêm.
Bởi vì Tùy Hành nghiêm khắc ra lệnh không được làm hại bách tính, nếu không sẽ bị trừng phạt theo quy định, trải qua một phen hoảng loạn, đường phố Tề đô dần yên bình trở lại. Tin tức về ngọn lửa ở đài Thanh Tước và Tề Liệt vương chết thảm lập tức thu hút sự chú ý của đông đảo mọi người.
Bách tính thấy Tùy quốc dần dần lui binh, không có hành động xâm phạm đến dân chúng thì đều yên tâm trở về nhà.
Giang Uẩn và Tùy Hành cưỡi một con ngựa đi về phía trước.
Từ Kiều và Phạm Chu theo sát phía sau.
Phạm Chu đã kinh ngạc đến mức da đầu tê dại, nhưng ông vẫn không dám tin vào sự thật trước mắt.
Từ Kiều vui vẻ trò chuyện với ông, bảo ông không cần quá căng thẳng.
Phạm Chu thấy mình đã bị bỏ lại ở phía sau một khoảng, bất mãn nói: "Từ tướng quân cứ lôi kéo ta làm gì?"
Từ Kiều nói: "Tại hạ ngưỡng mộ tiên sinh đã lâu, thực ra ta có một vài vấn đề muốn xin lời khuyên của tiên sinh. Hơn nữa, hai vị điện hạ đang nói chuyện, chúng ta đến gần cũng không thỏa đáng cho lắm, đúng không?"
Phạm Chu một lời khó nói nhìn ông.
Cảm thấy thuộc hạ dưới trướng tên Thái tử Tùy quốc kia ai ai cũng mặt dày y như hắn.
Giang Uẩn rúc vào ngực Tùy Hành, nói: "Chắc điện hạ đoán được rồi."
Tùy Hành lạnh mặt "ừm" một tiếng.
Hắn không ngốc, dù trước đó không biết gì, nhưng sau khi nhìn thấy Giang Uẩn hành động như vậy, đã có thể đoán được đôi phần.
Giang Uẩn ngẩng đầu, nhìn gương mặt hắn, hỏi: "Điện hạ còn tức giận sao?"
Sắc mặt Tùy Hành lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi.
"Em còn dám hỏi cô."
Hắn không bao giờ quên được cảnh tượng Giang Uẩn lao vào biển lửa, cũng không bao giờ quên được cảm giác trái tim mình như muốn vỡ tung vào khoảnh khắc ấy. Có trời mới biết lúc đó hắn đã lo lắng và sợ hãi đến mức nào nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh trước mặt người khác.
Hắn tức sắp chết rồi.
Giang Uẩn cong khóe môi, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng vuốt ve một bên mặt hắn, nói: "Ta sai rồi, điện hạ đừng giận được không?"
Cẩm Y Vệ đưa Giang đế về quán trọ nghỉ ngơi.
Đêm đến, Giang Uẩn đột nhiên sốt cao.
Nhưng Mạnh thần y vẫn đang ở Mộ Vân Quan xa xôi, Tùy Hành hạ lệnh bảo Từ Kiều bắt tất cả y quan trong thành đến chữa trị cho Giang Uẩn.
Sau khi y quan xem xong, bảo là do Giang Uẩn mệt mỏi quá độ. Tùy Hành để bọn họ kê đơn, đích thân nhìn y quan sắc thuốc, sau đó giống như môn thần giữ cửa, tự mình canh giữ bên giường Giang Uẩn, không cho bất cứ ai đến gần.
Giang Uẩn không gặp ác mộng, chỉ là nhắm mắt nằm đó. Tùy Hành kiểm tra thân thể y, phát hiện trên cánh tay Giang Uẩn có rất nhiều vết sẹo nhỏ màu bạc. Thuốc vừa sắc xong, y không uống được bao nhiêu đã nôn hết ra ngoài.
Lúc này Tùy Hành mới biết, bệnh dạ dày của Giang Uẩn đã nghiêm trọng hơn trước rất nhiều.===
Hết sóng gió rùi nạ, ai đó chuẩn bị day dứt vì khi xưa lỡ hành vợ