Lần này Phượng Ly Cửu thật sự nổi giận, toàn thân bốc cháy ngùn ngụt, sau đó hét lớn một tiếng: "Tất cả tránh ra!"
Long Thanh Thanh và Bồ Lao tưởng Phượng Ly Cửu muốn tung ra chiêu lớn, lập tức tránh đi, quả nhiên thấy Phượng Ly Cửu hùng hổ lao về phía Mặc Trục Âm.
Mặc Trục Âm đang tức giận vì bỏ lỡ cơ hội tốt, không để ý bị móng vuốt sắc bén của Phượng Hoàng tóm lấy vai, đ.â.m sâu vào da thịt.
Cơn đau dữ dội ập đến, Mặc Trục Âm vừa dựng lên lá chắn nước, vừa vung kiếm c.h.é.m về phía Phượng Hoàng. Không ngờ Phượng Hoàng lại không né không tránh, vỗ đôi cánh khổng lồ bao bọc lấy hắn ta.
Chỉ cần có linh lực liên tục ngưng tụ thành lá chắn nước, Mặc Trục Âm sẽ không bị Phượng Hoàng chân hỏa làm bị thương. Nhưng không biết sao, hắn ta vẫn cảm thấy đau đớn như bị thiêu đốt.
Mặc Trục Âm chỉ có thể không ngừng ngưng tụ lá chắn nước, đồng thời sử dụng các loại thuật pháp thủy hành công kích Phượng Ly Cửu. Tuy nhiên, Phượng Ly Cửu như không cảm thấy đau đớn, Phượng Hoàng chân hỏa càng lúc càng cháy dữ dội, khiến tất cả người và yêu có mặt phải lùi lại vài bước.
Mặc Trục Âm đau đến không chịu nổi, muốn hóa giao bỏ chạy, nhưng Phượng Ly Cửu đã vây hắn ta kín mít, hắn ta như đang ở trong luyện ngục, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Lúc này Mặc Trục Âm cuối cùng cũng hiểu ra, Phượng Hoàng đang niết bàn, hắn ta muốn dùng lửa niết bàn thiêu c.h.ế.t mình. Lúc này Mặc Trục Âm thật sự hoảng sợ, không ngừng gào thét, muốn Phượng Ly Cửu tỉnh táo lại, buông tha cho mình.
Phượng Ly Cửu lại như không nghe thấy, hắn ta biết Mặc Trục Âm thật sự rất khó đối phó, tiếp tục dây dưa cũng chưa chắc có kết quả tốt, chỉ có niết bàn mới có thể gây sát thương cho hắn ta.
Vậy thì, cứ như vậy đi.
Long Thanh Thanh không ngờ Phượng Ly Cửu lại chọn niết bàn. Cô muốn ngăn cản, nhưng đã muộn, nếu bị cắt ngang giữa chừng, thương tổn đối với Phượng Ly Cửu sẽ càng lớn hơn.
Cô chỉ có thể nhìn ngọn lửa trước mặt bùng cháy dữ dội, trong lòng cảm xúc lẫn lộn khó tả.
Đám người Cục Dị Quản cũng có chút hoang mang, có người nghĩ đến niết bàn, có người cho rằng Phượng Ly Cửu đã hy sinh bản thân vì sự bình yên của thế giới này. Bọn họ đối với Phượng Ly Cửu tràn đầy kính trọng, anh ta căn bản không thuộc về nơi này, nhưng vẫn vì nhân tộc mà làm như vậy, đủ thấy sự chính nghĩa của anh ta.
Đản Đản đột nhiên òa khóc, "Ba ơi, con muốn ba!" Nói xong còn muốn lao vào biển lửa.
Long Thanh Thanh ôm lấy Đản Đản, "Không sao đâu, con quên ba không sợ lửa sao? Chờ lửa tắt, ba sẽ ra ngoài."
"Thật sao?" Đản Đản có chút không tin, hình như cậu bé cảm nhận được ba đang rời xa mình nên mới khóc.
"Tất nhiên rồi, mẹ khi nào lừa con chứ."
"Nhiều lần rồi."
Long Thanh Thanh: "..."
Ngọn lửa cháy ròng rã hai tiếng đồng hồ, nhưng ngay khi sắp tắt thì đột nhiên bùng cháy dữ dội, một bóng Phượng Hoàng khổng lồ bay lên trời, phát ra tiếng kêu thanh thúy, rất nhanh sau đó lại tan biến theo gió.
Hiện trường không ai biết tiếng kêu đó nói gì, chỉ có Long Thanh Thanh nghe thấy.
Anh ta nói: "Long Tiểu Thanh, ta yêu nàng!"
[Chanh: Douma đoạn này tui khóc thiệc mới đau chứ, huhu mai tác giả còn viết chương nữa chứ kết ở đây chắc tui sầu đời quá.]
*
Mặc Trục Âm đã chết, mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng giải quyết được mối họa này.
Khi mọi thứ trở lại bình thường, có người tinh mắt phát hiện, trong đống đổ nát cháy đen xuất hiện một chú gà con lông vàng non nớt. Người đó lập tức kêu lên: "A... đây là Phượng Hoàng niết bàn sao?"
"Hình như là vậy? Vậy nên tiền bối Phượng niết bàn, cuối cùng biến thành gà con sao?"
"Gà con gì chứ, là Phượng Hoàng con."
"A, đáng yêu quá, muốn sờ quá!"
“Gan cũng không nhỏ, không sợ Phượng Hoàng Chân Hỏa sao?”
“May mà tiền bối có thể niết bàn, nếu không thì anh ấy cũng quá đáng thương.”
“Đúng vậy, quá tốt rồi!”
Long Thanh Thanh hít sâu một hơi, tiến lên vớt con gà con lông xù đang đứng ngơ ngác giữa đống tro tàn, khẽ tặc lưỡi: “Làm gì mà phải ủy mị thế, có phải c.h.ế.t thật đâu!”
Tuy nói vậy, nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén nước mắt đang chực trào ra.
Chú gà con kêu “chiếp” một tiếng, dùng cái mỏ màu vàng non mổ vào ngón tay của cô.
Đản Đản nhìn Phượng Ly Cửu phiên bản gà con, cảm nhận được hơi thở quen thuộc, ngạc nhiên nói: “Ơ? Ba biến thành gà con rồi, vậy có phải con nên gọi ba là anh không?”
Long Thanh Thanh cạn lời: “Dù có biến thành gà con thì con cũng phải gọi ông ấy là ba.”
“Ừm ừm.” Đản Đản tò mò nhận lấy gà con, dụi dụi đầu vào cơ thể mềm mại của Phượng Ly Cửu: “Ba, con gọi ba là ba, sau này ba phải gọi con là anh trai đấy nhé.”
Long Thanh Thanh: “...”
Long Thanh Thanh đang dở khóc dở cười thì đột nhiên nghe thấy một tiếng ầm vang, một tấm bia đá khổng lồ xuất hiện trên khoảng đất trống. Ngay sau đó, một giọng nói không phân biệt được nam hay nữ vang lên: “Còn không mau về vị trí?”
“Ai đó?” Long Thanh Thanh nhanh chóng ôm Đản Đản và gà con vào lòng, cảnh giác nhìn lên bầu trời.
Mọi người có người nhìn trời, có người nhìn tấm bia đá, tiếng bàn tán không ngớt:
“Ơ, sao tự nhiên lại xuất hiện một tấm bia đá?”
“Chẳng lẽ là giới bia?”
“Có khả năng. Vậy là tốt rồi, thế giới này được cứu rồi.”
Long Thanh Thanh cũng rất vui mừng, có giới bia rồi, đợi giới linh về vị trí, nơi này sẽ khôi phục như xưa. Nhưng cô phải nhân cơ hội này nhanh chóng trở về Sơn Hải Giới, nếu không tám chín phần mười là sẽ phải ở lại đây.
Cô tóm lấy Bồ Lao, nói: “Chúng ta đều đến từ Sơn Hải Giới, khi giới linh về vị trí có thể đưa chúng ta trở về không?”
“Có thể. Tất cả yêu tộc đến từ Sơn Hải Giới đều sẽ được đưa về.”
Long Thanh Thanh mừng rỡ, đang định hành lễ cảm tạ thì thấy Đản Đản hóa thành một luồng sáng, chui vào tấm bia đá. Chú gà con bị cậu bé nắm trong tay rơi xuống đất, kêu “chiếp” một tiếng.
Long Thanh Thanh muốn tóm lấy Đản Đản nhưng đã chậm một bước. Thấy tấm bia đá bay lên không trung, cô lập tức lao tới ôm lấy tấm bia, hét lên: “Khoan đã, tại sao ngươi lại bắt con trai ta?”
“Đứa trẻ này là giới linh, gánh vác trọng trách bảo vệ hai giới. Việc ở đây đã xong, tự nhiên phải về vị trí.”
Long Thanh Thanh kinh hãi, không ngờ Đản Đản lại là giới linh. Nhưng dù vậy thì sao, Đản Đản là con trai cô, làm sao cô có thể để giọng nói này mang cậu bé đi được.
“Không được!” Long Thanh Thanh hét lên, “Đản Đản chỉ là một đứa trẻ, sao có thể đặt gánh nặng như vậy lên người nó. Ngươi hãy đổi một giới linh khác đi.”
Cô có thể cảm nhận được Đản Đản đang khóc lóc gọi bố mẹ trong tấm bia đá. Cô lập tức ôm chặt lấy tấm bia, muốn đưa tấm bia trở lại mặt đất.
Dù Phượng Ly Cửu biến thành một chú gà con, không có trí nhớ. Nhưng anh vẫn bay lên tấm bia đá, xòe đôi cánh nhỏ, không cho người ta mang Đản Đản đi.
Giọng nói đó nói: “Nó chỉ là một tia thần niệm của ta, đầu thai thành con trai ngươi. Ta có thể thu hồi nó bất cứ lúc nào.”
“Ngươi... là Thiên Đạo?” Long Thanh Thanh kinh hãi, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, “Đản Đản đã là con trai ta, bây giờ không liên quan gì đến ngươi nữa. Ngươi muốn thu hồi thì đợi nó c.h.ế.t rồi hãy thu hồi. Đúng rồi, ngươi có nhiều thần niệm như vậy, chi bằng phân ra một tia khác làm giới linh đi.”