Sau Khi Biến Thành Người, Cô Dần Bị Dạy Hư

Chương 1

Trước Sau

break

Panboo mơ một giấc mơ như thể sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Trong mơ, mỗi ngày trôi qua đều giống nhau.

Phần lớn thời gian cô sẽ ở bên cạnh một sinh vật đi thẳng đứng—— sau này cô biết họ tự gọi bản thân là con người. Hắn tiến hành huấn luyện, còn cô thì cô nằm bò bên cạnh. Hắn ăn, cô cũng ăn. Hắn giảng bài, cô ở bên cạnh lắng nghe. Dần dần, cô dường như cũng có thể hiểu được ngôn ngữ của những sinh vật này, nhưng cô không thể nói, cũng không muốn nói, mỗi ngày ăn ngủ dường như đã tiêu hao toàn bộ sức lực của cô.

Vậy trước đó, cô ở đâu?

Một số ký ức mới trôi vào não.

Trước đó, trong ký ức của cô chỉ có những bức tường bạc lạnh lẽo, trần nhà đôi khi biến thành hình dáng của bầu trời, nhưng cô không ngửi thấy một chút mùi hương nào mà gió mang đến, chỉ có mùi đặc biệt của tường và sàn nhà luôn ám ảnh mũi cô.

Còn trước đó nữa thì sao? Trước khi bước vào căn phòng này thì sao?

Cô không thể nhớ ra.

Cô không nhớ mình đã đến đây như thế nào, nhưng điều đó dường như cũng không đáng để cô tìm hiểu sâu hơn, một giọng nói trong đầu vẫn luôn nói như vậy.

Được rồi, trước đây cô luôn ngoan ngoãn đồng ý, không nghĩ nữa, nhưng bây giờ cô đột nhiên không muốn như vậy nữa.

Cô trầm tư suy nghĩ, không ngừng đào bới sâu vào trong não bộ, trước đó nơi đó không có gì cả, nhưng bây giờ lại không giống vậy, có thứ gì đó dường như đã lỏng ra, chỉ cần cô cố gắng thêm một chút…

Gió thổi qua má, những tán cây xanh biếc, cỏ xanh sau mưa, mùi tanh của đất.

Từng chút từng chút mảnh vỡ ký ức bay ra.

Cố gắng thêm một chút nữa thôi…

Mẹ dịu dàng liếʍ má cô, gọi cô.

Panboo.

Đó có phải là tên của cô không?

Panboo, lại đây. Mẹ vẫn đang gọi cô, con mồi bị mổ bụng đặt trước mặt cô.

Nhưng lúc này cô không thể mở miệng.

Cô nhìn chằm chằm vào con mồi trước mắt, nhìn chằm chằm vào bụng đối phương, nội tạng đỏ như máu trơn trượt không ngừng rung động trước mắt cô.

Cô dường như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.

Ở đâu nhỉ…

Đầu óc cô như bị đập mạnh một cú, rồi nổ tung.

Gió mang theo mùi tanh hôi, máu tươi nhuộm đỏ cỏ xanh và bùn đất, tộc nhân kêu la thảm thiết, nội tạng bừa bãi vương vãi trên mặt đất, thi thể của mẹ ở gần ngay trước mắt, còn có… Khoang bụng đã bị khoét rỗng của mẹ.

Cô trơ mắt nhìn mẹ mình bị con người mổ sống.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc