Sau Khi Bị Từ Chối, Trúc Mã Cao Lãnh Hắc Hóa

Chương 7: Dấu vết kỳ lạ ở cổ

Trước Sau

break

Trong khu vườn hoa yên tĩnh, ánh trăng mờ nhạt rải một lớp sáng nhàn nhạt lên khắp mặt đất, gió đêm lướt qua khẽ làm những tán cây xào xạc.

Một thanh niên cao gầy xuất hiện từ cuối con đường nhỏ, bước chân nhẹ nhàng nhưng hơi chậm rãi, như mang theo chút mệt mỏi. Khuôn mặt hắn dưới ánh trăng phảng phất vẻ hồng hồng khác thường, tựa như vừa trải qua một cảm xúc nào đó khó gọi tên.

Một nam sinh đứng gần đó nhanh chóng tiến lên, khuôn mặt đầy tò mò:

"Lớp trưởng, cậu vừa đi đâu vậy? Sao mặt cậu đỏ thế? Trông có vẻ say rồi!"

Đinh Minh Sâm khẽ dừng lại, ánh mắt có chút xa xăm, nhưng giọng điệu vẫn điềm đạm như mọi khi:
"Tôi có uống chút rượu."

Nghe vậy, một nữ sinh từ phía nhóm bạn nhanh nhẹn nhảy tới, đôi mắt sáng lên vì tò mò:
"Lớp trưởng, lớp chúng ta ngày mai sẽ xuất phát vào mấy giờ?"

Đinh Minh Sâm ngước mắt nhìn nàng, giọng nói không nhanh không chậm, dường như đã có sẵn câu trả lời trong đầu:
"8 giờ rưỡi."

Đinh Minh Sâm nhìn sang đáp một cách lạnh nhạt.

Nữ sinh nhận ra rằng giọng nói của lớp trưởng đêm nay có vẻ khàn khàn, gương mặt của hắn đỏ ửng, ánh mắt không giống như bình thường.

Cô cảm thấy rằng lớp trưởng dường như đã uống quá nhiều. "Lớp trưởng, có phải cậu có uống quá nhiều không? Mặt lớp trưởng đỏ quá!"

Đinh Minh Sâm trả lời: "Có là lẽ vậy."

Hắn nhìn vào đồng hồ, nói với cả nhóm: " Mau đi nghỉ ngơi tại đây vào đêm nay, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải tiếp tục hành trình."

Nghe xong, mọi người rời về phòng nghỉ.

Vào ngày hôm sau, Thu Vũ vừa mới thức dậy, cảm thấy không thoải mái, liền đi vào phòng tắm để tắm rửa.

Vào nửa đêm hôm trước, nàng đi WC, và sau đó vội vã trở lại giường mà không thay đồ. Thu Vũ đã ngủ trên giường mà không mặc đồ ngủ.

Thậm chí nàng còn chưa cần dùng tới túi ngủ.

Đột nhiên, Tống Tâm Duyệt gõ cửa kính: "Thu Vũ, cậu ở đó không tôi vào lấy kính nhé."

"Ừ, vào đi." Thu Vũ nói, vẫn còn "ôm ấp" túi ngủ của mình.

Sau đó, Tống Tâm Duyệt ngạc nhiên hỏi: "Thu Vũ, cậu có bị dị ứng không? Cổ cậu đỏ hết lên rồi."

Thu Vũ đi ra phía gương, thật sự đỏ lên. "Chắc là vậy. Tối hôm qua tôi ngủ trên giường mà không thay đồ."

Thu Vũ có dị ứng với bụi, và thường xuyên phải dọn dẹp sạch nhà cửa, nàng chỉ có thể ôm đồm quét dọn để tránh tiếp xúc với chất bụi này, vì mỗi khi tiếp xúc với bụi bẩn, làn da của nàng sẽ trở nên ngứa ngáy.

Tống Tâm Duyệt cảm thấy có chút hối hận : "Tối hôm qua khi trở về thấy cậu ngủ như vậy mà không dám gọi, khăn trải giường chỗ này thật sự không sạch sẽ."

"Ừm, có thể là do vi khuẩn?"

Thu Vũ hỏi như vậy không phải vô nguyên nhân, cô cảm thấy cơ thể mình có chút không thoải mái.

Đêm qua đã có một giấc mơ khó nói, cơ thể xuất hiện một loại rung động lạ.

Thu Vũ thay đồ và mặc bộ quần áo tắm rửa, thay quần jeans, nhưng nàng vẫn cảm thấy vẫn không thoải mái.

Nàng nhìn Tống Tâm Duyệt và mượn cái váy của cô ấy.

Tống Tâm Duyệt cũng có chút béo nên Thu Vũ có thể mặc vừa, nhưng phía trước có một chút hụt hẫng.

Nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, dù không thuận mắt lắm.

Trong khuôn viên khu nghỉ dưỡng, ánh sáng ban mai nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ, làm bừng lên một ngày mới trong chuyến đi dã ngoại của lớp Hỏa Tiễn Ban. Không khí sớm mai có chút trong lành, nhưng kèm theo đó là sự rộn ràng và hồi hộp của những học sinh trẻ.
Tại nhà ăn tầng một, nhóm nam sinh đã tụ tập từ sớm. Họ ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn lớn, trò chuyện sôi nổi, ánh mắt không ngừng liếc lên cầu thang như đang chờ đợi một điều gì đó.

Ở trung tâm của bàn, Đinh Minh Sâm ngồi lặng lẽ, dáng vẻ lãnh đạm nhưng toát lên sự cuốn hút khó cưỡng. Ánh nắng sớm chiếu qua cửa sổ, phủ lên khuôn mặt hắn một lớp ánh sáng mềm mại, khiến cả bầu không khí xung quanh hắn trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.

Các nữ sinh từ trên lầu dần xuất hiện, mỗi người đều diện bộ trang phục đẹp nhất của mình, bước xuống với nét mặt tươi tắn. Ở Hỏa Tiễn Ban, các nữ sinh luôn là "bảo bối" của lớp, và họ biết cách khiến mình trở nên nổi bật. Khi từng người xuống tới nhà ăn, các nam sinh đều dành cho họ những lời khen chân thành từ kiểu tóc mới cho đến lớp trang điểm tinh tế.

Đinh Minh Sâm, như thường lệ, không thể hiện quá nhiều cảm xúc. Hắn chỉ gật đầu chào từng người, ánh mắt lãnh đạm nhưng cẩn thận quan sát. Dường như hắn đang kiểm tra số lượng học sinh theo thói quen, một phần trách nhiệm không thể thiếu của lớp trưởng. Điều này khiến các nữ sinh cảm thấy an tâm và thêm phần tôn trọng hắn.

Khi các nữ sinh gần như đã tập trung đầy đủ, Thu Vũ mới xuất hiện. Nàng bước xuống cầu thang, chậm rãi và có chút ngập ngừng. Hôm nay, nàng khoác lên mình một chiếc váy jeans đơn giản nhưng tinh tế, kết hợp với chiếc áo phông trắng làm nổi bật dáng vẻ đáng yêu khác hẳn ngày thường.

Khoảnh khắc nàng xuất hiện, không gian nhà ăn như khựng lại trong giây lát. Những nam sinh đang trò chuyện rôm rả bỗng dừng lại, đồng loạt quay sang nhìn nàng. Một người không nhịn được thốt lên:
"Thu Vũ! Chúng tôi chưa bao giờ thấy cậu mặc váy bao giờ hết!"

Thu Vũ hơi khựng lại, đôi má nàng ửng đỏ, ánh mắt lướt nhanh qua đám đông và dừng lại nơi Đinh Minh Sâm. Sự xuất hiện của nàng không chỉ làm cả lớp ngạc nhiên mà còn khiến chính nàng cảm thấy không tự nhiên.

Những lời khen ngợi bắt đầu vang lên:
"Thu Vũ, hôm nay cậu thật đẹp!"

Nàng nhăn mày, cảm giác khó xử hiện rõ trên khuôn mặt:
"Tôi có thể thấy sự giả dối qua ánh mắt các cậu đấy!"

Một nam sinh bỗng phá lên cười:
"Thực ra cậu không phải đẹp, mà là gợi cảm!"

Lời nói vừa dứt, một không khí căng thẳng đột ngột bao trùm. Ánh mắt sắc bén của Đinh Minh Sâm ngay lập tức lia sang kẻ vừa nói. Cả nhóm nam sinh lập tức im bặt, không ai dám tiếp tục đùa giỡn thêm.

Đinh Minh Sâm nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói bình tĩnh nhưng mang theo chút uy quyền:
"Đừng trêu Thu Vũ nữa, cậu ấy ngại rồi."

Những lời nói nhẹ nhàng nhưng đủ để khiến mọi người tản đi, trả lại sự thoải mái cho Thu Vũ. Nàng liếc nhìn Đinh Minh Sâm, ánh mắt có chút cảm kích nhưng cũng xen lẫn một chút bối rối.

Bữa sáng diễn ra trong không khí rộn ràng của những câu chuyện chưa kể, nhưng trong lòng Thu Vũ, cảm giác khác lạ vẫn âm ỉ. Hình ảnh Đinh Minh Sâm, với ánh mắt sắc lạnh nhưng dịu dàng bảo vệ nàng, dường như vẫn lẩn khuất đâu đó, khiến nàng không ngừng suy nghĩ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc