(Lễ coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại, không phải lễ vậy)
Đối với lời khen ngợi khoa trương của Như tần, Quý Cẩn Du đã sớm quen, nàng không đáp lời mà ngây ngô cười đáp lại.
Nghĩ đến Thất công chúa nói, ngày mai còn đến tìm Du Du chơi, Như tần gật đầu: "Du Du tự chơi một lát, mẫu phi đi chuẩn bị cho con."
Nói xong liền dẫn Kim Hạnh vào nội thất, đi lục lọi đồ tìm quà đáp lễ thích hợp.
Quý Cẩn Du vừa ăn nho đã rửa sạch, vừa trò chuyện với hệ thống.
[Thống Thống, ngươi nói, nếu ta ôm chặt đùi Thất công chúa và Bát công chúa, ta và mẫu phi có thể sống sót không?]
Hệ thống: [Thử xem, dù sao cũng rảnh rỗi.]
Quý Cẩn Du hái một quả nho bỏ vào miệng: [Ta cũng nghĩ vậy.]
Như tần cầm hộp trang sức đựng toàn bộ gia sản ra, chọn tới chọn lui cũng không tìm ra món nào ưng ý, vẻ mặt buồn rầu, khó xử nói: "Không có món nào ra hồn, làm sao bây giờ?"
Kim Hạnh khuyên: "Hay là để tiểu chủ tử tự chọn, chọn gì thì chọn, lát nữa nói thật với hai vị công chúa, chắc các nàng cũng không để bụng."
"Được." Như tần gật đầu, bưng hộp trang sức ra ngoài, đặt trước mặt tiểu cô nương: "Du Du, con tự chọn quà tặng hai tỷ tỷ nhé?"
Biết Như tần vốn là người không có chủ ý, Quý Cẩn Du đáp ứng, bò đến bên hộp xem, nhưng xem một lúc cũng không biết chọn thế nào bèn hỏi hệ thống.
[Thống Thống, ngươi nói chọn món nào làm quà đáp lễ mới thích hợp?]
Hệ thống nói: [Ta thấy món nào cũng không thích hợp, cả một hộp trang sức lớn như vậy của Như tần cộng lại, cũng không bằng một món đồ tùy tiện mà Thất và Bát công chúa tặng.]
Du Du nghĩ ngợi: [Vậy thì tùy tiện đi, dù sao các nàng cũng biết mẫu phi ta rất nghèo.]
Quý Cẩn Du chọn ra vừa vặn hai đôi khuyên tai bằng mã não viền vàng, nhìn Như tần: "Tặng tỷ tỷ cái này."