Bát công chúa dậm chân, đẩy hai cung nữ ra khỏi người mình, chỉ tay ra phía trước “Thất tỷ, tự tỷ nhìn đi kìa.”
Thất công chúa hướng mắt về phía trước, vừa vặn ghê cơ, cung nữ kia đã được Hoàng Đế ôm vào lòng từ lúc nào, cũng không biết là Bệ Hạ mới nói gì mà ràng ta đỏ bừng cả mặt, xấu hổ vùi đầu vào trong ngực Bệ Hạ, làm cho người cười ha hả.
Tuy những trường hợp như thế này bọn họ đã thấy từ bé đến lớn, rồi cũng quen, nhưng Thất công chúa vẫn không nhịn được mà trợn tròn mắt lên, “Sao hôm nay Phụ Hoàng hạ triều sớm thế không biết?”
“Có quỷ mới biết là tại sao ấy.” Bát công chúa hầm hừ nói.
Hai người bọn họ cũng đã ôm thành một cục ở đó rồi, trước mắt các nàng ấy cũng chẳng còn can thiệp gì được nữa, cho nên Bát công chúa túm lấy Thất công chúa đi luôn, “Đi, chúng ta đi tìm mẫu phi của ta đi.”
Thất công chúa còn chưa lại sức, thở không ra hơi dựa cả người lên trên người Bát công chúa, để nàng ấy đỡ mình, nhỏ giọng nói, “Nhưng mà dựa trên tình hình trước kia thì ta thấy cũng chẳng có ích gì đâu.”
Bát công chúa vẫn không từ bỏ ý định của mình, “Thì cứ thử xem sao đã, nếu không thể nói thì chúng ta viết thư cho người xem, nếu như mà vẫn không được thì cùng lắm là chúng ta bế tiểu Cửu sang cho mẫu phi của ta nhìn, để bà tự mình nghe xem sao.”
Thất công chúa gật đầu “Được, vậy chúng ta thử xem, nếu mà viết được thì chúng ta sẽ viết cả chuyện tiểu Cửu sống không được lâu nữa cho cả Phụ Hoàng và Mẫu Hậu xem.”
Hai người ôm tâm trạng thử sức mình chạy tới chỗ Hoàng Quý Phi.
Còn về phần Quý Cẩn Du, đương nhiên là nàng chẳng biết tí gì về biến cố lớn vừa mới xảy ra trong Ngự Hoa Viên, hai cái chân mập mạp chậm rãi mò mẫm đi trên đường, đi một lúc lâu rồi mà cũng chỉ mới đi được có nửa đường.
Vừa mới thở một hơi, đứng thẳng người vòng qua bức tường thì đã ‘rầm’ một cái đụng phải người khác.