Chỉ sau một giờ đọc sách, tay Châu Hoan đã bị lạnh cóng đến cứng ngắc, cô rón rén rời khỏi chỗ ngồi, lẻn ra ngoài mua hai cốc trà sữa nóng.
Tuy rằng không biết vì sao Lăng Triết không thừa nhận hôm qua tặng cà phê nóng, nhưng cô cũng hào phóng trả lại anh một cốc trà sữa nóng.
Nhưng Lăng Triết của ngày hôm qua trông lạnh lùng hơn một chút, anh ấy nói chuyện cũng cứng rắn, nếu không ngày hôm qua cô đã không mất dũng khí nói chuyện với anh ấy.
Hôm nay, khóe miệng của Lăng Triết luôn hơi nhếch lên, nói chuyện, ngữ khí cùng vẻ mặt đều cho người ta cảm giác bình dị gần gũi.
Nhưng hình dáng hai người rõ ràng giống hệt nhau, chẳng lẽ anh ấy bị tâm thần phân liệt?
Châu Hoan nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông, cô liền bỏ qua, không còn phiền não nữa, cô người này chính là tâm lớn.
Nàng đụng đụng cánh tay Lăng Triết, nhẹ giọng nói: "Thời tiết quá lạnh, mời anh uống trà sữa đi."
Lăng Triết là người chú trọng giữ gìn sức khỏe, chưa bao giờ uống đồ uống như trà sữa, nhưng anh thấy đối phương đã mua hai cốc rồi, nếu từ chối, đối phương có lẽ cũng không uống hết.
Vì vậy anh không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng nhận lấy: "Cảm ơn, rất ấm."
Châu Hoan nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt Lăng Triết nhất thời nhìn đến thất thần, người đàn ông này sao bộ dạng lại tốt như vậy, nếu nhìn vào mặt anh ấy, cô có thể ăn thêm hai bát cơm.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ người bên cạnh, Lăng Triết ho nhẹ một tiếng nhắc nhở cô, nhưng đối phương lại phảng phất như nhập định, anh bất đắc dĩ cười cười, quay đầu lại: “Nhanh ôn tập đi thôi,, đừng nhìn chằm chằm tôi nữa. "
Nhìn trộm bị bắt quả tang, máu của Châu Hoan dâng lên, cả khuôn mặt đỏ bừng, ấp úng nói: “ Vâng, rất xin lỗi, đều là tại anh quá đẹp trai.”
Lăng Triết đã nghe nhiều người nói anh đẹp trai, nhưng đây là lần đầu tiên có người nói thẳng với anh như vậy, anh đột nhiên có chút thưởng thức cô gái thẳng thắn trước mắt này.
Lần đầu tiên, Lăng Triết, người luôn thận trọng trong đối nhân xử thế với người khác, nghĩ đến việc nói đùa.
Anh trêu chọc nói: “Nếu thấy đẹp thì có thể nhìn nhiều một chút, nhìn nhiều thì cô sẽ kiếm được”.
Châu Hoan cười khúc khích, người đàn ông này ban đầu thanh lãnh vô vị, nhưng sau khi quen thuộc với anh, anh lại trở nên hài hước.
Châu Hoan nổi lên tâm tư tán gẫu: "Anh đang học cái gì vậy?"
"Toán cao cấp."
Châu Hoan: ! ! ! Cô cũng vậy! Nhưng cô không hiểu!
Châu Hoan vẻ mặt ủ rũ nói: "Toán cao cấp thật khó, tôi ôn tập xem lại cũng không hiểu. Cảm giác như tôi xem trước bài chứ không phải ôn lại. Như là học lại từ đầu. Mà tại sao tôi lại cảm thấy mọi thứ đều là trọng điểm thế, hu hu."
Có lẽ trò chuyện với Châu Hoan rất vui vẻ, hiếm khi Lăng Triết đặt sách xuống: "Có gì không hiểu, để tôi xem cho."
Châu Hoan nhanh chóng đưa câu hỏi mà cô vừa làm sai ra.
Lăng Triết xem ghi chú của cô cùng những câu hỏi cô làm sai, lập đề cương ôn tập phù hợp cho cô, dạy cô cách trả lời các câu hỏi còn cho cô mượn những ghi chú mà anh đã sửa sang lại.
Sau khi Lăng Triết cẩn thận phân loại, Châu Hoan dường như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, đám mây mù bao phủ trước mắt cô lúc trước tan biến, những kiến thức học qua bắt đầu xâu chuỗi lại, đọc đề xong cũng bắt đầu có ý nghĩ rõ ràng, không bao giờ như lúc trước xem xét liền cảm thấy nhức đầu.
Châu Hoan: Kiếp trước cô đã đốt bao nhiêu nén hương thơm mới có thể để cho học bá hạ phàm đánh cứu cô!
Châu Hoan, người trầm mê học tập, không hề phân tâm mà chăm chỉ làm đề, hiệu quả ôn tập của cô cao đến mức cô không quan tâm đến thời tiết lạnh giá.
Những ngày sau đó, hai người ngầm lẫn nhau đến cùng một chỗ ôn bài mỗi ngày.
Lăng Triết là một người đứng đầu chuyên ngành phân tích thống kê tài chính, còn Châu Hoan đang ở đuôi xe của trường đại học danh tiếng này, thi tuyển sinh đại học đã vắt kiệt mọi may mắn của cô.
Vì vậy, cô không quan tâm ngay cả khi cô học ngành thực vật học không phổ biến, dù sao, cha mẹ cô đã sắp xếp tốt cho cô sau khi cô tốt nghiệp.
Hai người sinh viên năm nhất có một số tín chỉ học giống nhau, và Châu Hoan đã dựa vào ai đó cho cô bài học nhỏ.
Vì thường xuyên cùng nhau ôn bài nên cả hai bắt đầu cùng ra cùng vào, buổi tối, Lăng Triết còn dẫn Châu Hoan nằm trên bãi cỏ trong sân chơi để thư giãn đầu óc.
Lợi dụng bóng đêm, hai người ôm hôn nồng nhiệt, giống như một đôi tình lữ đại học bình thường, hai người tự nhiên như trời với đất ở bên nhau.