Thẩm Nam Sơ từng kể với Diệp Đồng, trước khi thất nghiệp cô từng có một người bạn trai quen biết nhiều năm.
Quen nhau từ lúc học đại học, dáng vẻ của hắn ta đoan chính, tính tình ôn hòa, đối xử với cô cũng tốt, sau khi tốt nghiệp hai người không chia tay, còn làm việc ở cùng một thành phố.
Mối quan hệ như vậy, dường như rất phù hợp với mô típ từ trường học đến hôn nhân, chỉ là mấy tháng trước, họ đã chia tay.
Bạn trai đối với cô lạnh lùng như tảng băng, không nói gì đã dọn ra khỏi căn nhà họ ở chung.
Ban đầu Thẩm Nam Sơ không hiểu, cho đến khi cô đứng dưới công ty hắn ta nhìn thấy hắn ta ôm một cô gái trẻ cùng nhau đi từ trong tòa nhà ra, sau đó mới biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
Cô còn chưa kịp đau buồn, thì tiếp theo là thất nghiệp.
Tìm việc làm vất vả khiến cô không kịp lý giải cảm xúc bị chia tay đột ngột, chỉ là khi nói chuyện điện thoại với Diệp Đồng mới có thể bình tĩnh nhắc tới.
Phản ứng của Diệp Đồng ngược lại rất bình tĩnh, chút chuyện nam nữ này cô ấy đã trải qua nhiều, chỉ an ủi Thẩm Nam Sơ nhân cơ hội này yêu đương thêm vài lần.
"Phụ nữ mà, lúc còn trẻ nên yêu đương với nhiều người đàn ông khác nhau, trải nghiệm nhiều mới biết được người đàn ông như thế nào mới thật sự phù hợp với mình, giống như mình..." Cô ấy cười ở đầu dây bên kia: "Mình chính là tìm được Lục Thời Nghiên như vậy đấy."
Bên ngoài trời có lẽ hơi tối, điều này cũng khiến căn phòng vốn không đủ ánh sáng càng thêm mờ ảo.
Thẩm Nam Sơ thật sự mệt mỏi.
Mấy ngày nay ngủ trên ghế sofa, cô không làm sao ngủ ngon được, ban ngày lại phải tìm việc làm, vừa rồi còn bận rộn một hồi. Giờ đây, được hưởng làn gió mát lạnh từ chiếc điều hòa đã lâu không dùng đến, cô gần như vừa chạm vào gối đã chìm vào giấc ngủ.
Cơ thể nặng trĩu, cô như thể đã trở về căn phòng trọ nơi từng sống chung với bạn trai nhiều năm trước.
Bạn trai thường xuyên tăng ca, khi hắn ta về cô cũng đã ngủ rồi, căn phòng tối om, không nhìn rõ người, nhưng chỉ cần hắn ta nằm xuống bên cạnh, cô liền nhận ra ngay.
Cô chợt nhớ tới chuyện hắn ta muốn chia tay, tình cảm mấy năm làm sao cam tâm đây?
Đột nhiên cô lại nhớ đến lý do hắn ta chia tay, như thể tức giận, cô cắn hắn ta, từng chút một cắn lên vành tai mềm mại vừa đủ dày của hắn ta.
Lực đạo không nhẹ không nặng, có lúc trút giận như muốn xé toạc tầng da mỏng manh kia, nhưng có lúc lại vô cùng dịu dàng, đầu lưỡi câu lấy nơi vừa mới cắn qua trìu mến liếʍ láp.
Trong căn phòng tối om, có thể nghe thấy tiếng nước nhớp nháp trên môi cô , tựa như chú nai con đang khẽ liếʍ nước, vừa đói khát, vừa ngọt ngào.
Người đàn ông chống nửa người đè lên người cô, trong bóng tối, khuôn mặt anh ẩn mình, chỉ có một đôi mắt nặng nề không tưởng.
Lồng ngực phập phồng, hơi thở vốn nhẹ nhàng dần dần trầm xuống, dươиɠ ѵậŧ sưng cứng trong quần giống như con mãng xã bị đánh thức, hoàn toàn không chịu khống chế mà vội vã muốn thoát ra.
Chưa từng cảm nhận du͙© vọиɠ mãnh liệt như vậy, từng đợt sóng đánh tới, gần như muốn nhấn chìm toàn bộ lý trí của anh.
Vốn dĩ kế hoạch chỉ là nghỉ ngơi một chút, nhưng vào giờ phút này lại bắt đầu dao động.
Anh chống đỡ ở đó không nói lời nào, nghe tiếng liếʍ cắn tinh tế vụn vặt của cô truyền đến bên tai, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định.
Mỗi lần cãi nhau với Diệp Đồng xong đều như vậy, đầu đuôi câu chuyện đều không quan tâm, chỉ ném vấn đề sang một bên, đúng kiểu "đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa", tựa như sau khi ngủ rồi, chuyện xảy ra lúc trước có thể không quan tâm, tất cả đều có thể làm lại từ đầu.
Nghĩ vậy, Lục Thời Nghiên nắm chặt vai cô gái, nâng người muốn rời khỏi người cô , đùi cô kẹp ở sau eo anh lại đột nhiên siết chặt, mông cũng nâng lên theo.
Một bộ phận mềm mại ấm áp đột nhiên dán vào dưới người anh , cách mấy tầng vải mỏng manh, chạm vào dươиɠ ѵậŧ đang sưng lên của anh.
Không cần nhìn, anh cũng biết thứ dán lên chính là bộ phận nào của cô.
Cô gái dưới thân kẹp chặt lấy anh, cơ thể leo lên người anh, phần nhỏ lõm xuống dưới người cọ xát vào người anh.
Cách quần cũng có thể cảm giác được sự mềm mại nóng ẩm, liên tục đè lên, lại có chút cảm giác xương xẩu, cứng rắn cọ qua.
Dòng điện tê dại từ xương cụt truyền thẳng đến cuối dây thần kinh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cằm anh đột nhiên co lại, trong bóng tối truyền đến một tiếng kêu khàn khàn khó nén.
Lục Thời Nghiên thở dốc liên tục, yết hầu càng không ngừng nhấp nhô lên xuống, bàn tay nắm vai cô bỗng nhiên siết chặt, trên mu bàn tay nổi lên từng sợi gân xanh.
Nhưng mà cô vẫn tiếp tục cử động, như cảm thấy nơi đó ngứa ngáy, lắc mông không ngừng cọ xát, mượn anh để giải tỏa.
Tiếng liếʍ cắn nhỏ vụn trở nên vội vàng, kèm theo tiếng thở dốc mơ hồ của cô.
Đây là con người sao?
Đúng là yêu tinh câu dẫn ban đêm!
Lục Thời Nghiên không biết Diệp Đồng học được từ đâu, hoàn toàn khác với dáng vẻ trước kia của cô ấy, nhưng lại dễ dàng nắm bắt được anh.
Cô ấy vừa dùng lưỡi ngậm vành tai anh vào miệng, anh liền đặt cô ấy lên gối.
Hành động đột ngột khiến cô gái có chút choáng váng, còn chưa kịp phản ứng, eo người đàn ông chợt động, bộ phận vốn định nâng lên đã mạnh mẽ chạm vào ŧıểυ huyệt...