Ga giường vừa thay xong lại bẩn.
Lục Thời Nghiên rút dươиɠ ѵậŧ còn đang cương cứng ra, mê muội nhìn từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đục từ trong cơ thể cô trào ra, vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Hôm nay anh thật sự mất kiểm soát, nhưng lại không có chút hối hận nào, ngược lại còn cảm thấy may mắn.
May mắn quan hệ giữa anh và Diệp Đồng còn chưa đến mức không thể cứu vãn, may mắn hôm nay phát hiện cơ thể hai người thế mà lại phù hợp vậy, may mắn anh còn có cơ hội phát hiện một mặt khác của cô ấy.
Lục Thời Nghiên lấy mấy tờ khăn giấy giúp cô ấy lau vùng kín, rồi lại thay ga giường mới.
Giữa chừng anh kéo chăn che đầu cô ấy xuống mấy lần, nhưng cô ấy lại cứng đầu không chịu buông ra.
"Sao cứ che mặt vậy, không ngạt sao?" Tuy rằng cô ấy làm động tác này rất đáng yêu nhưng hành động như vậy cũng quá kỳ lạ rồi.
"... Không muốn nhìn thấy anh, hôm nay anh quá đáng rồi." Giọng nói oán trách của cô gái từ trong chăn truyền tới, mặc dù hơi mơ hồ, nhưng vì không còn sức lực, mà mất đi sự uy hiếp, ngược lại có chút ngượng ngùng và hờn dỗi.
Lục Thời Nghiên nhận ra, lúc này anh rất vui khi bao dung tính xấu của cô ấy.
"Là anh sai." Anh thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm, một giây sau lại cúi người hôn lên phần bụng lộ ra của cô ấy một cái, rõ ràng không có ý định sửa đổi.
Vốn không nghĩ gì, phản ứng của cô ấy ngược lại rất lớn, cả người đều run lên.
Cô ấy thở gấp hai tiếng, ôm chăn muốn xoay người lại, lại dường như nhớ đến "thảm kịch" vừa mới để lộ mông, cuối cùng cứng đờ tại chỗ, khẽ khàng từ chối: "Đừng làm phiền em..."
Trái tim Lục Thời Nghiên mềm nhũn, lại muốn hôn cô ấy, nhưng không nhìn thấy mặt cô ấy, cũng chỉ có thể thôi.
"Không làm phiền nữa, em ngủ đi, anh ra ngoài." Anh cách chăn xoa xoa đầu cô gái, có chút lưu luyến rời khỏi phòng.
Sau khi cửa phòng ngủ đóng lại, cuối cùng căn phòng lại chìm vào bóng tối yên tĩnh.
Thẩm Nam Sơ lại đắp chăn một lúc, mãi đến khi nghe thấy ngoài phòng mơ hồ truyền đến tiếng đóng cửa mới vén chăn lên.
Trong phòng rất tối, chỉ có vài tia sáng màu cam lọt vào từ khe hở của rèm cửa sổ, cô quay đầu nhìn khe hở dưới cửa phòng ngủ, nơi đó cũng tối đen như mực.
Cuối cùng Lục Thời Nghiên cũng đi rồi.
Cô nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà tối đen, bên tai dường như còn có thể nghe thấy tiếng rêи ɾỉ và thở dốc vừa rồi.
Cảm giác còn sót lại của cơ thể và không khí nặng nề trong phòng ngủ đều đang nhắc nhở cô vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Cô đã lên giường với bạn trai của Diệp Đồng.
Trong bụng còn hơi trướng, cô biết đó là tϊиɧ ɖϊ©h͙ do Lục Thời Nghiên vừa mới rót vào.
tϊиɧ ɖϊ©h͙ của bạn trai Diệp Đồng còn ở trong cơ thể của cô...
Thẩm Nam Sơ đột nhiên che mặt, thậm chí cô không nhớ nổi mọi chuyện bắt đầu như thế nào, vừa rồi rốt cuộc cô đã ngủ với Lục Thời Nghiên như thế nào?
Đầu óc hỗn loạn, nhưng vấn đề này hiển nhiên đã không còn quan trọng nữa, chuyện xảy ra rồi, giải quyết hậu quả như thế nào mới là việc cấp bách nhất.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng ngồi dậy khỏi giường.
Lúc xuống giường chân vẫn còn mềm nhũn, lại có chất lỏng ấm áp chảy ra, nhưng cô đã không để ý tới nữa.
Không biết khi nào Diệp Đồng sẽ trở về, nhưng trước khi cô ấy trở về cô phải dọn dẹp xong căn phòng này.
Thẩm Nam Sơ vịn tường đi vào phòng khách, bật đèn tìm vali của mình, thay quần áo ra rồi mang đi giặt, sau khi thay xong, lại trở lại phòng ngủ lần nữa.
Bật đèn lên, cô cẩn thận lau dọn bằng khăn ướt, mở cửa sổ thông gió, thậm chí là dọn cả trên tường và trên sàn nhà.
Lục Thời Nghiên thay ga trải giường chất đống trên ghế cuối giường, cả khối dính nhớp, tản ra mùi tanh nồng, cô chỉ nhìn thoáng qua liền đỏ mặt, ôm lấy đồ mang vào phòng tắm ngâm nước.
Trở lại phòng nhìn một lần nữa, xác định không có bỏ sót chỗ nào, cô đóng cửa phòng ngủ lại.
Trở lại phòng tắm, sau khi ngâm ga trải giường xong, cô ném vào máy giặt, ấn nút khởi động, rồi lên sân thượng lấy quần áo phơi khô lúc ban ngày xuống.
Dọn dẹp xong những thứ này, Thẩm Nam Sơ lại tìm quần áo, định vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.
Nhưng không ngờ lúc này ngoài cửa lại truyền đến tiếng chìa khóa xoay.
Có người về!