Trong chớp mắt khi chất lỏng nóng ẩm chảy lên, dù cách quần, Lục Thời Nghiên vẫn có thể cảm giác được rõ ràng lực đạo của chất lỏng phun ra.
Vừa tê vừa nóng, giống như có dòng điện chạy từ đỉnh đầu đến cuối dây thần kinh, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt khiến anh đột nhiên ngẩng cổ lên, khó khăn phát ra một tiếng kêu khàn khàn.
Lục Thời Nghiên nhắm mắt lại thở dốc, yết hầu nhô ra giữa cổ không ngừng chuyển động lên xuống, anh cắn chặt hàm răng, muốn kìm nén cảm giác xa lạ đang dâng lên cuồn cuộn này.
Nhưng mà cô gái dưới thân lại không hề thông cảm cho anh, miệng cô vẫn còn đang run rẩy kịch liệt, giống như một cái miệng nhỏ tham lam, hút bộ vị mẫn cảm nhất của anh, ngậm chặt, hận không thể nuốt anh vào.
Quy đầu dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt này không chịu khống chế mà bật lên, cuối cùng anh từ bỏ chống cự, ôm lấy vòng eo của cô mà bứt ra.
Tay anh sờ xuống dưới, sờ đến giữa hai chân ướt át của cô, thậm chí không còn kiên nhẫn giúp cô cởi quần, chỉ nắm lấy qυầи ɭóŧ, dùng sức kéo một cái, liền xé toạc chiếc qυầи ɭóŧ ướt đẫm.
Lục Thời Nghiên mở hai chân của cô ra, chống thẳng người quỳ gối giữa hai chân cô, quần ngủ kéo xuống một cái, dươиɠ ѵậŧ sưng to trong nháy mắt bắn ra, nặng nề vỗ vào bụng cô.
Lúc qυầи ɭóŧ bị cởi ra, Thẩm Nam Sơ đã có chút tỉnh táo lại.
Hạ thân ướt đẫm bị điều hòa thổi vào, mang theo cảm giác mát lạnh giống như một túi nước đá dội xuống đầu, làm cô tỉnh táo hẳn.
Gian phòng tuy tối, nhưng chút ánh sáng le lói qua màn cửa cũng đủ để nhìn rõ hình dáng căn phòng.
Cửa sổ ở phía trong cùng, đối diện với vị trí giường, tủ quần áo ở cuối giường dựa vào tường, một bên khác, là cái bàn học nhỏ.
Cho dù là cấu trúc căn phòng, hay là đồ đạc bên trong, đều không giống trong giấc mơ của cô.
Nơi này không phải căn phòng nhỏ cô ở chung với bạn trai cũ, mà là phòng Diệp Đồng và bạn trai cô ấy thuê.
Vừa rồi cô cảm thấy quá nóng, định nhân lúc hai người không có nhà bật điều hòa ngủ một giấc, vì sợ làm bẩn giường của họ, cô còn cố ý mang theo một tấm chăn nhỏ lót dưới người.
Nhưng bây giờ, cô nằm trên tấm chăn đó, hai chân mở rộng lộ ra hạ thân, giữa hai chân còn có một người đàn ông đang ép vào.
Hình dáng của người đàn ông ngược sáng có chút khác biệt so với dáng vẻ khi nằm trên ghế sô pha.
Nhưng dù khác biệt, Thẩm Nam Sơ cũng nhận ra rõ ràng, anh không phải bạn trai cũ của cô, mà là bạn trai của Diệp Đồng, Lục Thời Nghiên.
Lục Thời Nghiên đã về trước, và anh đã nhận nhầm cô thành Diệp Đồng!
Trên bụng còn bị vật nóng bỏng đè ép, một cây gậy cứng ngắc, đang kích động nhảy nhót.
Người đàn ông nghiêng người đè xuống, ôm lấy một chân của cô vòng lên eo mình, đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ cứng đờ kia hướng về phía cửa huyệt của cô.
Thẩm Nam Sơ bị anh làm cho run lên, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô không thể thừa nhận mình không phải Diệp Đồng vào lúc này, việc này không chỉ đơn giản là xấu hổ, vừa rồi những động tác liên tục của cô đều không thể hiện thái độ từ chối, lúc này nói cô không phải Diệp Đồng, rất có thể bị cho là cô đang cố ý câu dẫn anh.
Nếu là như vậy, với tính cách của Diệp Đồng, e rằng ngay cả tình bạn cũng không thể giữ được.
Chỉ vì chút sơ sẩy mà đánh mất một đoạn tình bạn, Thẩm Nam Sơ cảm thấy không đáng.
Vì vậy, cách tốt nhất là giả vờ làm Diệp Đồng trước, sau đó tìm cách để Lục Thời Nghiên dừng lại.
Qua những lần quan sát Lục Thời Nghiên, anh vẫn rất chiều Diệp Đồng, chỉ cần không đề cập đến vấn đề nguyên tắc, hầu hết thời gian anh đều chiều theo cô ấy.
Tối qua bọn họ làm việc đó, giữa chừng, Diệp Đồng bảo anh dừng lại anh cũng dừng lại, bây giờ còn chưa bắt đầu, chỉ cần bắt chước theo Diệp Đồng, khả năng anh dừng lại vẫn rất cao.
Nghĩ vậy, Thẩm Nam Sơ liền xoay mông sang một bên, nghiêng người làm dươиɠ ѵậŧ của anh lệch ra ngoài, cô cố gắng bắt chước giọng điệu của Diệp Đồng: "Em không muốn làm..."
May mắn là giọng nói của cô và Diệp Đồng có bảy tám phần giống nhau, chỉ cần học theo ngữ khí ương bướng của cô ấy, nghe qua thì không có chút gì khác nhau.
Thẩm Nam Sơ vừa nói vừa xoay người, muốn thoát khỏi anh, nào ngờ còn chưa lật người đã bị người đàn ông kéo trở lại.
Hôm nay Lục Thời Nghiên không dễ nói chuyện như thường lệ, anh giữ chặt eo cô kéo cô về.
Mông của Thẩm Nam Sơ chạm vào đùi anh, sau đó đã thấy một bóng đen nghiêng người xuống, hôn lên môi cô.
"Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng." Lục Thời Nghiên tưởng Diệp Đồng lại chê dươиɠ ѵậŧ anh quá to, chỉ có thể thấp giọng dỗ dành.
Giọng nói của anh trầm xuống, mang theo hơi thở gấp gáp, hoàn toàn có thể nghe ra sự khó nhịn.
Ngọn lửa vừa được cô khơi lên đã bùng cháy dữ dội, du͙© vọиɠ thiêu đốt trong cổ họng, lúc này anh như tên đã lên dây.
Anh đẩy hai đầu gối đang kẹp chặt của cô ra, đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ một lần nữa, quy đầu chọc vào khe hở muốn đi vào, Thẩm Nam Sơ hơi hoảng hốt, cô cắn môi, vừa đạp chân vừa vặn vẹo mông, cố gắng không cho anh đi vào.
Nào ngờ lần này người đàn ông lại mạnh mẽ như vậy, một vật tròn cứng rắn tuy bị hất ra khỏi cửa huyệt, nhưng lại theo khe hở đâm nghiêng lên trên, mạnh mẽ chạm vào âm đế của cô...