Nhan Hoan không giống những cô gái khác, anh có một cảm giác, nếu muốn kết hôn với lý do chịu trách nhiệm, Nhan Hoan chắc chắn sẽ không đồng ý.
Vì vậy, lời đã đến bên miệng lại bị anh nuốt trở vào.
"Đồng chí Hàn?"
Giọng nói của Nhan Hoan khiến Hàn Dục kéo suy nghĩ trở về, anh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào chiếc khăn trùm đầu của Nhan Hoan một lúc lâu, vô thức cau mày.
Nhan Hoan còn tưởng Hàn Dục chê cô làm việc không tốt, vội vàng lên tiếng: "Xin lỗi, tôi làm chậm trễ anh rồi..."
Lời còn chưa dứt, thì thấy Hàn Dục đưa tay ra, giật phăng chiếc khăn trùm đầu và chiếc mũ rơm trên đầu cô, rồi nhét lại vào tay cô.
"Cô đến ngồi dưới gốc cây lớn kia, dùng mũ rơm quạt mát."
Nói xong, Hàn Dục quay người tiếp tục cầm cuốc làm việc.
Nhan Hoan mím môi, định mở miệng nói không cần.
Nhưng với thể chất yếu đuối như gà con của mình, nếu cứ đứng tiếp thì chắc chắn sẽ bị say nắng. Đành ngoan ngoãn nghe lời, ngồi dưới bóng cây lớn dùng mũ rơm quạt mát.
Lấy bình nước của thời đại này ra khỏi không gian, đây là thứ cô đã chuẩn bị sẵn từ sáng.
Mở nắp bình uống một ngụm, nước ngọt mát lạnh theo cổ họng chảy xuống, trong khoảnh khắc đó, cảm giác mát lạnh như lan tỏa đến khắp tứ chi.
Không gian có chức năng bảo quản, đồ vật bỏ vào như thế nào thì lấy ra vẫn như thế.
Không gian của cô còn tốt hơn tủ lạnh nhiều, nên cô rất thích tích trữ mọi thứ vào đó, nước giải khát ướp lạnh đủ mọi hương vị, cô cũng tích trữ rất nhiều.
Đang uống thì thấy bên đường đất xa xa có hai bóng người một cao một thấp đi tới, Nhan Hoan nheo mắt nhìn kỹ, không phải Tiểu Đông và Mộng Mộng sao?
Nhan Hoan vội vàng chạy tới đón.
"Hai đứa các cháu đến đây làm gì? Đến thăm chú Hàn của các cháu à?"
Hai đứa trẻ không biết đi chơi ở đâu, quần áo toàn là đất, khuôn mặt cũng lem luốc như mèo hoa.
Cô? Nhan Hoan nhướng mày, hôm qua cô bé này không phải vẫn gọi cô là chị sao?
Nhưng Nhan Hoan cũng không để ý, kéo hai đứa trẻ đến chỗ râm mát.
Nhìn bộ dạng lem luốc của hai đứa, Nhan Hoan lấy khăn tay ra lau mặt cho hai đứa.
Mộng Mộng không hề e thẹn, còn cười đưa mặt ra, nhưng Tiểu Đông thì có vẻ hơi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng lùi lại từng chút một.
Nhan Hoan buồn cười, đưa khăn tay cho cậu bé: "Này, tự lau đi."
Quay đầu lại, thấy Mộng Mộng đang nhìn chằm chằm vào bím tóc của cô, đôi mắt sáng lấp lánh như sao. Nhan Hoan buồn cười, xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm của Mộng Mộng.
"Nhìn gì thế?"
"Cô xinh đẹp, bím tóc cũng đẹp."
Nhan Hoan nhìn bím tóc dài đến tận eo, cũng thấy rất hài lòng. Cô thích nhất chính là mái tóc đen mượt này.
Rồi nhìn lại cô bé... ừm, không nỡ nhìn. Một cô bé xinh xắn, tóc tai rối bù như ổ gà.
Nghĩ một lúc, Nhan Hoan kéo Mộng Mộng đến trước mặt mình.
"Cháu có muốn cô tết tóc cho không?"
"Có ạ, có ạ!" Mộng Mộng liên tục gật đầu, sợ Nhan Hoan đổi ý.