Chu Như Như áy náy, nên đã đưa ra chủ ý cho bố mẹ Chu. Để bọn họ giới thiệu cho Nhan Hoan một đối tượng mới, kết hôn nhanh chóng như vậy thì không cần phải xuống nông thôn nữa.
Kết quả như vậy, đứa con gái nuôi kia hoàn toàn không thể chấp nhận được, ngày đi xem mắt đã tát Chu Như Như một cái, bỏ mặc đối tượng xem mắt rồi khóc lóc chạy ra khỏi nhà, chạy một mạch đến nhà kho bỏ hoang của khu gia thuộc, vô tình bị viên gạch nhô lên làm vấp ngã, đập vào gáy.
"Tiểu Hoan, cô nói gì đi, có phải cô bị bắt nạt không? Nói cho chúng ta biết là ai, bố sẽ làm chủ cho cô." Thấy Nhan Hoan mãi không trả lời, Chu Như Như vẫn không cam lòng hỏi lại một lần nữa.
Ý nghĩ của Nhan Hoan bị kéo về, trước kia lúc đọc truyện đã thấy nữ chính này đáng ghét, giờ người thật đứng trước mặt, cảm thấy còn đáng ghét hơn cả nhân vật giấy trong sách!
"Tôi chỉ ngã một cái thôi, còn cô, vừa nhìn đã có thể xác định tôi bị bắt nạt? Chẳng lẽ cô rất có kinh nghiệm trong chuyện này?" Nhan Hoan cười tươi như hoa, nhưng lời nói ra lại khiến Chu Như Như cứng đờ cả người.
Nhóm người hóng hớt nghe Nhan Hoan nói, ánh mắt nhìn Chu Như Như cũng thêm phần đánh giá.
Đúng vậy, Chu Như Như là một cô gái chưa chồng rhif biết cái gì?
Chu Như Như thầm trách mình đã sơ suất, sao lại quên mất mình bây giờ mới 18 tuổi, vẫn là cô gái chưa biết chuyện nam nữ, chứ không phải người phụ nữ đã lấy chồng ở kiếp trước.
"Nhan Hoan, cô nói bậy bạ gì vậy! Tôi chỉ quan tâm cô thôi mà."
Nhan Hoan còn muốn cãi lại, thì cha Chu quát lớn: "Thôi, cãi nhau cái gì! Thật mất mặt, còn không mau về nhà!"
Đúng lúc này, một người đàn ông chen vào đám đông, Nhan Hoan nhướng mày, cô có ấn tượng với người đàn ông này, chính là đối tượng xem mắt của cô hôm nay.
Cháu trai của phu nhân cục trưởng cục lương thực, Chu Văn Thanh.
Vừa nhìn thấy sự nhếch nhác của Nhan Hoan, Chu Văn Thanh đã nhíu mày tỏ vẻ chê bai.
Nhớ lại lời Chu Như Như vừa nói, chẳng lẽ Nhan Hoan thực sự là một kẻ lẳng lơ?
Thấy biểu cảm của Chu Văn Thanh không ổn, Chu Chính trong lòng khẽ lo lắng.
Ông ta rất muốn kết mối thông gia này, ông đã giữ chức phó chủ nhiệm nhiều năm rồi, muốn tiến xa hơn một chút, kết thông gia với gia đình cục trưởng là một cơ hội tốt.
Sợ Chu Văn Thanh nghĩ nhiều, ông ta vội vàng giải thích: "Không có chuyện gì lớn, chỉ là Tiểu Hoan không cẩn thận vấp ngã. Người đã tìm thấy rồi, chúng ta về thôi, hai đứa tìm hiểu nhau thêm đi."
Chu Văn Thanh lắc đầu như trống bỏi: "Mẹ tôi nói, phụ nữ đẹp thì không đứng đắn, tìm vợ phải tìm người như mẹ tôi, nghe lời và hiền lành. Mẹ tôi nói, phụ nữ không được có tính khí, nếu không sau này sẽ làm cho gia đình lục đục, muốn tìm thì phải tìm người dịu dàng và chu đáo như mẹ tôi. Hơn nữa, Nhan Hoan cô ấy quá gầy, phụ nữ như vậy không dễ sinh con. Mẹ tôi nói, sau này nhất định phải sinh con trai, không có con trai thì nhà tôi không nhận con gà mái không biết đẻ..."
"Dừng lại!" Nhan Hoan nghe mà đầu óc ong ong, cái thứ trước mặt này là loại đàn ông cuồng mẹ đến mức nào vậy?
"Đồng chí Chu Văn Thanh, trước tiên tôi chưa từng nói sẽ lấy anh. Thứ hai, với cái bộ dạng của anh, mặt bánh đa, mũi tẹt, mắt đậu xanh, bụng phệ mà chân ngắn, tôi có bị mù hay não tàn gì mà lại thích anh? Mẹ anh được anh ca ngợi như một đóa hoa vậy, anh cứ sống với mẹ anh đi. Mãi mãi làm đứa con ngoan của mẹ, lấy vợ làm gì? Cô gái nhà lành nào mà lấy anh về nhà thì đúng là xui xẻo tám kiếp!"