Hàn Dục đột nhiên mặt lạnh đi vào nhà, dọa cho Hàn lão bà không nói nên lời.
"A, tiểu Dục về rồi." Hàn lão bà lập tức biểu diễn cái gọi là lật mặt còn nhanh hơn lật sách, khuôn mặt già nua cười đến đầy nếp nhăn.
"Những lời đó không phải bà mắng, đều là thôn dân nói bậy. Bà về nói cho bố mày nghe, cũng là sợ mày bị thôn dân nói xấu. Hơn nữa hai đứa Tiểu Đông và Manh Manh cũng cần người chăm sóc, trong nhà mày không có phụ nữ không được."
Cưới vợ sao?
Không hiểu sao, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt tươi cười của Nhan Hoan, còn có cảnh mất kiểm soát hôm đó...
Hàn Dục cả người cứng đờ, vội vàng ngừng hồi tưởng, lười để ý đến đám người này, quay người đi ra sân sau.
Bên cạnh bể nước, Tiểu Đông đang giặt quần áo, chính là đồ lót của Hàn Tiểu Tĩnh. Cô bé Manh Manh ngồi xổm bên cạnh giúp đỡ, nhưng vì còn quá nhỏ, nói là giặt quần áo nhưng phần lớn thời gian vẫn là nghịch nước.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Dục cảm thấy một luồng lửa giận bốc thẳng lên đỉnh đầu.
Hôm nay người lái máy kéo của đội bị thương, nên đội trưởng mới nhờ anh hỗ trợ lái xe. Anh cũng có thể tiện thể đưa hai đứa trẻ đi cùng, là Hàn lão đại nhất quyết đòi giữ hai đứa trẻ lại, nói sẽ giúp chăm mình sóc.
Thời điểm thấy bố mình cười thật thà, vẻ mặt từ ái nắm tay hai đứa trẻ, còn nói sẽ giúp chăm sóc, trong lòng anh đột nhiên dao động.
Có lẽ bố anh thật sự muốn hàn gắn quan hệ với anh?
Nhưng khi nhìn thấy hai đứa trẻ đang giặt quần áo, Hàn Dục đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Hàn gia vẫn nhớ thương tiền của anh, biết không thể moi tiền từ anh được nữa, nên chuyển sang tính toán đến hai đứa trẻ.
Nếu sau này hai đứa trẻ có thể ở lại thôn, chẳng phải có thể lấy cớ nuôi trẻ để anh gửi tiền về sao?
Lúc này Hàn Dục hoàn toàn thất vọng với Hàn lão đại.
Bế Manh Manh lên, kéo Tiểu Đông ra hiệu cho nó đi theo mình, cầm quần áo của Hàn Tiểu Tĩnh tới sân trước, ném hết đi trước mặt Hàn Tiểu Tĩnh.
"Con gái mười tám tuổi rồi còn biết xấu hổ không, để một đứa trẻ giặt quần áo lót cho mình!"
"Em..." Hàn Tiểu Tĩnh hoảng hốt, vừa nghe nói Hàn Dục bị hồ ly tinh câu dẫn, chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng tới điểm thanh niên trí thức gọi người về, quên mất hai đứa con hoang vẫn đang giặt quần áo giúp mình.
Hàn lão bà vội vàng cười hòa giải: "Ôi chao tiểu Dục, cháu nổi giận cái gì. Sau này cháu và Tiểu Tĩnh kết hôn, Tiểu Tĩnh chính là mẹ kế của hai đứa trẻ, để giặt mấy bộ quần áo thì sao? Nhà nào mà con cái không giúp việc nhà chứ?"
"Bà thấy, hai đứa trẻ cũng rất thích Tiểu Tĩnh, con xem khi nào thì làm đơn kết hôn, chọn ngày lành tháng tốt đi đăng ký kết hôn?"
Hàn Dục hai năm không gửi tiền về nhà, chắc chắn đã tích cóp được kha khá. Hơn nữa anh lập công, giờ đã là tiểu đoàn trưởng, lương chắc chắn tăng, còn có thưởng nữa chứ?
Số tiền này không thể để cho đàn bà bên ngoài hưởng, gả Hàn Tiểu Tĩnh cho Hàn Dục, tay trái chuyển sang tay phải, nước trong không chảy ruộng ngoài. Đến lúc đó thổi gió bên gối, số tiền đó chẳng phải ngoan ngoãn nộp lên sao.