Trịnh Nguyệt Nguyệt vội vàng từ chối, hoa quả là thứ rất quý.
Ở thành phố cũng chưa chắc đã mua được quả táo đỏ và to như vậy, huống chi là ở nơi thôn quê nghèo nàn này. Hơn nữa vừa rồi cô đã ăn một quả rồi, sao còn tiện ăn nữa?
Nhưng cô thực sự không chịu nổi sự nhiệt tình của Nhan Hoan, đành nhận lấy cắn một miếng, đôi mắt cười cong thành hình trăng khuyết.
"Nhan thanh niên trí thức, sau này cô đừng chính diện đối đầu với Trương Mai nữa, không có lợi cho cô đâu."
"Cũng không hẳn là lợi hại..." Trịnh Nguyệt Nguyệt quay đầu nhìn ra ngoài, thấy bên ngoài không có ai, lúc này mới kể tình hình trong điểm thanh niên trí thức.
Trịnh Nguyệt Nguyệt cũng không đến lâu, chỉ đến sớm hơn Nhan Hoan mấy tháng. Tuy nhiên, cô đã nắm rõ tình hình trong điểm thanh niên trí thức.
Bên nam thanh niên trí thức còn đỡ, bên nữ thanh niên trí thức thì phức tạp hơn, trong đó Trương Mai là nữ thanh niên trí thức có thâm niên nhất, hai nữ thanh niên tri thức đến trước cô ta đều đã lấy chồng.
Vì các nam thanh niên trí thức đều không biết nấu cơm, bên nữ thanh niên trí thức cũng có người không biết nấu, ví dụ như cô. Vì vậy, Trương Mai ngày nào cũng nghỉ làm sớm, sau đó về điểm thanh niên trí thức nấu cơm. Phần lương thực không đủ, mọi người đều sẽ bù cho Trương Mai.
Có thể nói, nấu cơm là một công việc béo bở.
Không chỉ vậy, Trương Mai và vợ của đội trưởng còn thân thiết. Nghe nói trường tiểu học xã có một suất giáo viên, sẽ ưu tiên cho thanh niên trí thức. Chỉ cần trở thành giáo viên, thì không cần xuống ruộng kiếm công điểm, mỗi tháng còn có lương.
Trương Mai đã từng nói, cô ta không thích trẻ con. So với việc làm giáo viên, cô ta thích ở lại điểm thanh niên trí thức nấu cơm cho mọi người hơn.
Bây giờ mọi người trong điểm thanh niên trí thức đều nịnh nọt Trương Mai, chỉ nghĩ cô ta có thể nói chuyện với đội trưởng, đến lúc đó suất giáo viên đó có thể cho mình.
"Mấy người dù không muốn suất giáo viên, thì cũng đừng đắc tội với Trương Mai."
Nhan Hoan hiểu rồi, cô không sợ đắc tội với Trương Mai, nhưng vẫn rất cảm ơn Trịnh Nguyệt Nguyệt đã nói cho cô những chuyện này.
Không hiểu sao lại nhớ đến bầu không khí kỳ lạ giữa Hàn Dục và em gái anh ta lúc nãy, nên không nhịn được tò mò hỏi thăm.
Nhắc đến chuyện này, Trịnh Nguyệt Nguyệt cũng hứng thú, chuyện Hàn gia này nhiều lắm! Cũng tại cuộc sống ở thôn quá nhàm chán, nên những thanh niên trí thức này ít nhiều cũng có sở thích buôn chuyện.
Hàn Dục là con trai của Hàn lão đại, Hàn Tiểu Tĩnh là con gái của Hàn lão nhị. Mặc dù là anh em họ, nhưng thực ra hai người không có quan hệ huyết thống.
Tình hình Hàn gia hơi phức tạp, vợ cả của Hàn lão gia tử mất sớm, chỉ để lại một người con trai là Hàn lão đại. Không lâu sau, Hàn lão gia tử cưới bà góa Phàn ở thôn bên cạnh.
Khi bà Phàn vào cửa còn dẫn theo hai đứa con trai do bà và chồng trước sinh, đều đổi sang họ Hàn. Sau đó lại sinh với Hàn lão gia tử đứa con trai út là Hàn lão tứ, bà cũng coi như đã đứng vững gót chân ở Hàn gia.